Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3737 - Chương 3737. Chương 3737

Chương 3737. Chương 3737
Chương 3737. Chương 3737

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trọng Hi, Hi Dương, Duệ Sùng, Chiêm Thọ đồng thời xuất thủ, không màng tới hao tổn, không mong chân chính tiêu diệt Nhân tộc trong giới vực Kỷ Dậu, chỉ muốn chặt đứt khả năng bọn họ ngăn cản Cao Giai.

Toàn bộ giới vực Kỷ Dậu đều bị phong trấn, mà cái giá phải trả như cắt thịt, đủ để bất cứ một vị cường giả Diễn Đạo nào cũng cảm thấy đau đớn.

Đám người Tào Giai thậm chí không cần làm gì cả, chỉ cần chờ chốc lát thôi, cái giá để tiếp tục phong trấn đã đủ hao hết mấy vị Hoàng Chủ Hải tộc này.

Mà bọn họ cũng quả thực cũng không làm gì.

Ngoài Ngu Lễ Dương phất lên gió xuân, thổi màu tím trong mắt Vô Oan hoàng chủ phóng tới ra ngoài đoàn người, ngoài Bành Sùng Giản đẩy Thái Nghi Sơn bay lên, ngăn chặn Huyền Thần hoàng chủ quan sát ra thì Tào Giai, Nhạc Tiết, Chúc Tuế đều yên tĩnh đứng trước Giới Hà.

Mà đây chính là lý do Trọng Hi bất an.

Gã tuyệt đối không nghi ngờ dũng khí liều mạng của Chân Quân Nhân tộc, chính như bọn họ, thân là cường giả đỉnh cao nhất của Hải tộc, giờ phút này cũng liều bằng cả mạng sống mình.

Trước Thiên Phật Tự, bên ngoài Đông Hải Long cung, bọn họ đều tranh đấu bất kể sống chết, không tiếc mất người mất đất cũng muốn chiếm đoạt tiên cơ.

Mà sao đến giờ phút này, Tào Giai lại lựa chọn chờ đợi?

Trọng Hi hiện ra hải chủ bản tướng, cách Giới Hà quan sát bờ bên kia, Nhân tộc đông đảo nhìn chẳng khác nào những con kiến. Nhưng có lẽ bởi vì gã lúc này quá hùng vĩ, cho nên không thể tìm được đáp án ở chỗ rất nhỏ.

“Đám người kia không tiếc tu vi, cưỡng ép trấn phong giới vực như thế, ắt có mưu đồ!” Huyết Hà chân quân mới tấn cấp đứng trên đỉnh Thái Nghi Sơn, ngửa đầu nhìn Huyền Thần hoàng chủ, hỏi Tào Giai: “Tào nguyên soái! Lúc này sao ngươi lại tiếc sức rồi?”

“Đúng vậy, bọn họ không tiếc tu vi, cưỡng ép hao tổn bản nguyên.” Tào Giai nói rất bình tĩnh: “Chỉ khi chúng ta liều mạng theo, cái chết vĩ đại vì tộc đàn của bọn họ mới hiển lộ rõ ràng. Nếu chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến, bọn họ chẳng phải là mất sạch chí lớn rồi?”

Nói đến thì, Bành Sùng Giản và Tào Giai đều thành tựu Diễn Đạo trong mấy năm gần đây, trong rừng đỉnh cao nhất của Nhân tộc, đều được tính là người mới. Cho nên nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ.

“Nếu chúng ta thật sự ngồi xem diễn biến, có lẽ bọn họ mất sạch chí lớn, nhưng càng có khả năng đạt được ước muốn ——” Tiếng của Bành Sùng Giản giới hạn ở bên tai mấy vị Chân Quân Diễn Đạo: “Có phải có chuyện gì ta không biết không?”

Nhạc Tiết nói: “Lúc Trầm Đô chân quân mời ngươi đến Mê Giới, cũng không nói gì với ngươi sao?”

Huyết Hà Tông và Điếu Hải Lâu, một trấn Họa Thủy một trấn biển cả. Một bên có “Khổ Hải nhai” gần biển, thường khuyên thế nhân quay đầu. Một bên là “Thiên Nhai Đài” đối diện Mê Giới, đến tận đây phóng hết tầm mắt nhìn chân trời.

Cũng có thể xem như có nhiều phần tương tự, dễ đồng cảm với nhau.

Hai tông từ trước đến nay qua lại thân thiết, nhất là Nguy Tầm và Hoắc Sĩ Cập, có thể nói là vô cùng thân thiết.

Cho nên Nhạc Tiết mới có câu hỏi như vậy.

Bành Sùng Giản cũng không có vẻ gì là lúng túng: “Ta đến Mê Giới, chủ yếu là được Tề đình mời.”

Lúc trước Khương Vọng còn từng phỏng đoán, một vị Chân Quân mới lên cấp như Bành Sùng Giản, không chuyên tâm trấn thủ Họa Thủy, lại chạy tới tham dự chiến tranh Mê Giới, rốt cuộc là nể mặt Tề quốc, hay là nể mặt Điếu Hải Lâu.

Người bên ngoài chỉ biết Huyết Hà Tông và Điếu Hải Lâu qua lại thân thiết, hắn lại biết được, Huyết Hà chân quân thế hệ trước - Hoắc Sĩ Cập bị Tề quốc nắm trọn điểm yếu. Bây giờ dù Hoắc Sĩ Cập đã chết, việc hợp tác của hai bên chưa hẳn không thể kéo dài.

Dù sao thì người này cũng trẻ tuổi hơn.

Lần này Bành Sùng Giản đến, là nể mặt Tề quốc, cũng nể mặt Điếu Hải Lâu, là đồng thời đáp ứng lời mời của hai phe.

Tào Giai ý vị sâu xa nói: “Chiến tranh của chúng ta đã kết thúc, mọi người làm rất khá, cũng đều rất mệt mỏi, là lúc nên tĩnh dưỡng cho tốt rồi.”

Bành Sùng Giản đứng trên đỉnh núi, không nói nữa.

Chiến tranh của chúng ta đã kết thúc.

Như vậy chiến tranh vẫn còn tiếp tục… Là của ai?

Bộp bộp tách tách tách tách!

Hạt mưa màu đỏ nện lên Thiên Nhai Đài, gõ toà đài cao có ý nghĩa thần thánh trong lòng hàng chục tỷ dân biển này, đến vô cùng hiu quạnh.

Thái Vĩnh đã đi thật lâu, thậm chí Thái Vĩnh đã chết trận tại Thiên Phật Tự ở Sa Bà Long Vực.

Nhưng mưa gió gã mang đến cho Hoài Đảo, vẫn chưa ngừng.

Mưa máu đột nhiên xen lẫn trong cơn mưa rào, cho nên màu máu có thể tràn ra khắp nơi.

Cả bầu trời đều đang khóc thương vì hai vị Chân Nhân đương thời chết trận… Mọi người ra sức cầu sinh trên Hoài Đảo, không có thời gian đau lòng.

Lôi triều đã mỏng manh rất nhiều, trăng lưỡi liềm to lớn treo trên đảo, càng ngày càng có nhiều “Đá ngầm”, càng ngày càng nhiều “Tí Hộ Sở” (1).

Bạch Ngọc Hà cầm kiếm di chuyển trên đảo, tổ chức lực lượng cứu viện trong thời gian ngắn nhất, mà việc này cũng cần sự trợ giúp của Dương Liễu——Dương Liễu may mắn còn sống, cũng không rảnh đi hoài nghi gì nữa. Khương Vọng dù có hung hăng ngang ngược hơn nữa thì còn có thể cấu kết với Hải tộc được sao?

Bạch Ngọc Hà tận tâm tận lực triển khai cứu viện trên Hoài Đảo. Liên quan tới những gì nhìn thấy trên Thiên Nhai Đài, hắn ta không hề đề cập tới. Thậm chí hắn ta còn cố ý vô tình, ngăn cản đám người Dương Liễu đi về hướng bên kia.

Hắn ta là người thông minh bực nào, từ một bóng lưng đã có thể nghĩ đến quá nhiều.

Nghĩ tới càng nhiều, lại càng im lặng.

Hết chương 3737.
Bình Luận (0)
Comment