Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiên Viên Sóc là một cái tên tương đối xa lạ với đại đa số các cường giả có mặt ở đây.
Nhưng trong tình huống này, cái tên này lại phát ra từ miệng của người nam tử đang dẫm lên mặt trăng kia, thì mọi người ai cũng có thể đoán được nó thuộc về ai.
Nó chỉ có thể là tên của Điếu Long Khách.
Trong thiên hạ không có quá nhiều người mang họ Hiên Viên, nhưng cũng không phải là có một không hai.
Còn về phần người tên ‘Hiên Viên Sóc’ kia, sau khi xem qua gia phả của Hiên Viên, cũng chỉ có một người nòng cốt. Vị trí ngay ở trung mạch, không có một ai dám đặt cạnh.
Không có nó.
Điếu Long Khách một mình trấn giữ Thiên Nhai đài, một người một cần câu thả câu Long tộc, lại chính là hậu duệ trực hệ của Nhân hoàng đời thứ hai Hùng thị!
Nhân hoàng tất nhiên vô cùng vĩ đại, nhưng hậu duệ lại chưa chắc đã có tài.
Thậm chí có thể nói, trong nhân tộc hôm nay, có ai không phải là hậu duệ của Nhân hoàng?
Nhưng thân là hậu duệ trực hệ của Hùng thị, huyết thống của Hiên Viên Sóc vô cùng cao quý là điều không không thể nghi ngờ.
Nhưng trong suốt trăm nghìn năm qua, cái tên này chưa bao giờ được phổ biến rộng rãi.
Thế nhân chỉ biết đến Điếu Long Khách, nhưng lại không biết tên thật của người này, lại càng không biết họ của y chính là Hiên Viên.
Có huyết thống như vậy, tu vi như vậy, lại có thể chịu đựng được nỗi cô độc ngàn năm, thực đúng là tuyệt thế!
Mà người có thể đứng một chân trên mặt trăng, đối đầu với một Điếu Long Khách như vậy, thậm chí còn đưa ra lời mời thách đấu... Người nam tử vừa bước ra khỏi thủy kính này rốt cuộc là người phương nào?
Lúc này, vầng trăng sáng treo ngược.
Vô số sợi dây câu đạo tắc chằng chịt trong phút chốc quấn vào nhau, biến thành một mớ hỗn độn. Thân thể của Cao Giai vừa được câu lên khỏi đáy biển Thương Hải Vĩnh Ninh, lại đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không chịu kéo lên nữa!
Vòng xoáy bành trướng vô hạn đáng sợ trên biển cũng bị đóng băng tại chỗ, không thể tiếp tục mở rộng, vô số sinh linh trong hải vực cuối cùng cũng thoát khỏi lực hút kinh khủng kia, liều mạng bỏ chạy.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên như ngay từ bên trong vầng trăng hình lưỡi liềm ——
“Ân?”
Giọng nói này gần giống như giọng của một tửu khách đã say rượu, một thi nhân chán nản, hay một tài tử đã nản lòng, mà không phải là một nhân vật truyền kỳ đứng trên đỉnh cao siêu phàm, từng bước hướng tới sự siêu việt, sáng lập ra đại tông trong thiên hạ và mang trong mình huyết mạch chí tôn.
Bửi vì nó tịch mịch như vậy, chán nản như vậy.
Giọng nói của Điếu Long Khách thông qua vầng trăng hình lưỡi liềm này, truyền khắp vùng biển rộng lớn của Mê giới.
Y vẫn một mình ngồi ở Thiên Nhai đài, cầm cần câu trong tay, rầu rĩ nói: “Ta nhớ rõ ta đã tự tay giết chết ngươi rồi.”
Một lực lượng kinh khủng khó có thể miêu tả, đang tranh đấu trên vầng trăng hình lưỡi liềm.
Các vị Nhân tộc Chân Quân, Hải tộc Hoàng Chủ ở đây, đều có năng lực để tham gia vào trận chiến, nhưng đều không đủ để trở thành lực lượng mang tính quyết định.
Liệt dương va chạm với trăng khuyết, thiết sóc va chạm với phong lao, Tào Giai dùng đạo tắc giết chết Dương Thần, đều không thể nói là không vĩ đại, nhưng giống như đòn công kích của Chúc Tuế và Ngu Lễ Dương, trời long đất lở lại chỉ như bọt nước huyễn hoa.
Lực lượng đỉnh cao nhất ở hiện thế, khó mà có thể phá hủy được sự tồn tại đáng sợ đã chạm tới siêu việt.
Đặc biệt đối với một người như Điếu Long Khách, một nửa thân thể đã ở bên ngoài tầng diện hiện thế, chỉ cần một cú nhảy lấy đà, là đã có thể hoàn toàn hoàn thành siêu việt.
Người nam tử giẫm lên mặt trăng đạp lật lưỡi câu, làm rối loạn thiên địa câu tuyến, ung dung đáp: “Đúng là ngươi đã giết chết Phúc Hải, đã thế còn giết chết một cách vô cùng sạch sẽ. Nhưng ta là Cật Lan Tiên, hoặc ngươi cũng có thể gọi ta là —— Thiên Phủ lão nhân!”
Toàn bộ thế giới đều chấn động!
Làm thế nào mà vị hiền triết huyền thoại Phúc Hải của Hải tộc và Thiên Phủ lão nhân lại có liên quan với nhau?
Thiên Phủ lão nhân là một nhân vật huyền thoại được khắc ghi trong lịch sử tu luyện của Nhân tộc, người đã dùng tu vi Nội Phủ Cảnh giết chết ba vị cao thủ Ngoại Lâu Cảnh, một trận thành danh.
Cho đến tận khi quán quân Hoàng Hà Hội Khương Vọng hoành không xuất thế, huyết chiến với bốn Nhân Ma tại Đoạn Hồn Hiệp thì chiến tích truyền kỳ đó mới bị phá vỡ.
Sau này, ông ta một đường Ngoại Lâu, Thần Lâm, Động Chân…Cho dù không có thêm chiến tích huy hoàng nào gây chấn động lịch sử, những vẫn giữ vững được tư thái cường giả. Cho đến một ngày, ông ta đã để lại bí cảnh Thiên Phủ rồi biến mất ở ngoại thiên.
Thế nhân đều truyền nhau rằng, ông ta đã đi ngao du Thái Hư.
Tuy thời gian huy hoàng của người này vô cùng ngắn ngủi, nhưng sự oai phong của Thiên Phủ lại nhờ ông ta mà được truyền bá rộng rãi. Việc thế nhân gọi các tu sĩ Thiên Phủ là những người có Ngũ Phủ thần thông, đều bắt nguồn từ ông ta.
Nhân tộc không dùng tư chất để quyết định sinh mệnh, nếu tu sĩ nào bất hạnh không thể hái được thần thông, thì cũng không nhất định sẽ yếu hơn những tu sĩ sinh ra đã có thần thông. Một tu sĩ có được một thần thông không nhất thiết yếu hơn một tu sĩ có được hai thần thông.
Chẳng qua là một người cầm đao một người cầm muỗng, nếu tiên thiên không đủ thì bổ lại bằng hậu thiên.
Nhưng Thiên Phủ lão nhân lại được mệnh danh là ‘Thiên địa đệ nhất phủ’! Chính nhờ sự kết hợp vô lý giữa các thần thông mà đã thiết lập được lực lượng thống trị của ông ta ở cấp bậc Nội Phủ.
Sự tồn tại như vậy đã thu hút quá nhiều sự chú ý, không thể nào là Long tộc được.
Dù lớp ngụy trang của ông ta có khéo léo đến đâu, thì chẳng lẽ lại có thể lừa gạt được con mắt của mọi người trong khắp thiên hạ ở một vị trí huy hoàng đến như vậy sao?