Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giới vực gần như vỡ nát vì trận chiến của Diễn Đạo nhờ vậy mà dạt dào sức sống.
Tựa như mưa xuân nuôi dưỡng một vùng đất màu mỡ, tựa như lạc hồng hóa bùn xuân.
Tào Giai cụt một tay, không giáp, tóc dài rối bời, không nói câu nào, chiến trường sau lưng lại xuất hiện.
Đây là chiến tranh!
Chưa bước chân vào chiến trường đã có giác ngộ chịu chết.
Chúc Tuế nói Tề quốc không thể mất Đốc Hầu, không đúng!
Binh đao khói lửa đều có thể chết, Tào Giai có thể chết!
Chiến tranh còn chưa kết thúc, là người làm soái, tuyệt đối không thể từ bỏ một chút cơ hội giành thắng lợi nào.
Chúc Tuế vì ông ta mà chết, Ngu Lễ Dương kéo ông ta chạy trốn, ông ta chỉ nói: “Toàn quân…”
Một bóng người vụt qua trước mắt ông ta.
Lướt qua hoa đào, gió xuân, cờ tàn nhuốm máu chiến trường.
Lướt qua Xích Hà, rên rỉ, dư âm di ngôn vỡ vụn.
Lướt qua ranh giới sinh tử trên chiến trường của mấy vị Chân Quân, Hoàng Chủ…
Hướng về phía trăng sáng.
Dưới chân là mây xanh!
Tào Giai mặt lạnh từ đầu đến cuối không chút biểu cảm, lúc này bỗng trợn mắt!
Đào Hoa Tiên ác chiến lâu dài khó nén mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, lúc này cũng há hốc miệng.
Chiến giáp màu thiên thanh, thân hình thẳng tắp, một thanh thiên hạ danh kiếm, thân pháp truyền kỳ truyền thừa từ thời đại Tiên Cung…
Chẳng phải Đại Tề Khương Võ An hay sao?
Võ An Hầu Đại Tề bỏ mạng đã lâu không biết đứng dậy từ trong đống xác chết từ lúc nào. Thân khoác chiến giáp, vẫn phong thái ngời ngời. Xuyên qua chiến trường, vẫn cất bước nhàn nhã. Cũng không biết vì sao, trong tay lại cầm một chiếc gương soi, vừa dẫm lên tầng mây, vừa soi gương!
Hay cho một kẻ tự ngắm tự yêu.
Hay cho một tên mèo khen mèo dài đuôi!
“Ân...”
Khương Vọng cảm giác ý thức của mình đang chìm xuống, rơi vào một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy cũng không thấy ánh sáng.
Mà cũng không còn thấy Trúc Bích Quỳnh đã bị ấn thành kính hoa tiễn ảnh nữa.
Tỷ như Trác Thanh Như, Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh, và cả đại quân Nhân tộc dày đặc, đều biến mất khỏi bên ngoài tầm mắt đột ngột bị cắt đứt kia.
Hắn không hề suy nghĩ kỹ khi rút kiếm, nhưng cho dù có suy nghĩ kỹ thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Người đi ra từ trong kính là ai, muốn làm gì, cường đại đến nhường nào... Hắn không biết.
Hắn chỉ biết rằng Trúc Bích Quỳnh là bằng hữu của hắn.
Vì thế hắn rút kiếm!
Và sau đó bị nghiền nát.
Quá trình này nhanh đến mức hắn thậm chí còn không có thời gian để phản ứng.
Một người đã trải qua hàng trăm trận đấu như hắn, đầu tiên hắn đã điều động tất cả lực lượng, nhưng trước một bàn tay tùy ý phủ xuống kia, hắn ngay cả tiên niệm cũng cũng không thể triệu hồi ra được!
Thần quang tắt ngấm, đạo nguyên quy hải.
Khi ngã xuống, cơ thể và tâm trí của hắn đều chìm xuống, hai tay trống rỗng.
Hắc ám chôn vùi nguồn sáng, dĩ nhiên cũng bao gồm cả hy vọng.
Khương Vọng không cảm thấy mình đã chết, bởi vì trước khi ‘chết’, hắn đã nghe thấy giọng nói của Trúc Bích Quỳnh.
Sắc bén mà lại điên cuồng đến như vậy… Là một Trúc Bích Quỳnh mà hắn chưa từng cảm nhận được trước đây.
Thời gian không có ý nghĩa và hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Bởi vì ‘cảm giác’ cũng đang tiêu tan mất.
Sau đó, trong hắc ám vô tận kia, ‘màu sắc’ đột nhiên xuất hiện, và một thứ gì đó không phải thuộc về hắc ám xuất hiện —— đó là một làn sương trắng lan tỏa.
Hắn như đang rơi vào làn sương trắng, ngước nhìn lên là hơi khói lượn lờ như dải lụa, còn cao hơn nữa là bóng tối vô biên.
Sương mù mà hắn thấy lúc ẩn lúc hiện, dần dần dày đặc lại tựa như những đám mây dày.
Khương Vọng cảm giác như mình bị vùi lấp ở trong mây.
Hoặc có thể nói, trước tiên hắn được giường mây nâng đỡ, rồi sau đó mới lấy lại được cảm giác.
Cái loại cảm giác chìm xuống kinh khủng kia cứ thế tan biến, hắn tung người nhảy lên, đưa tay cầm kiếm —— lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh mình không có kiếm, mới phản ứng được bản thân mình đang ở trạng thái thần hồn, nên hiển hóa kiếm linh trong tay.
Hắn đã có xúc cảm bàn chân chạm xuống thực địa, bình tĩnh quan sát xung quanh.
Lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói, một giọng nữ rất êm tai, mang theo một chút nhạo báng ——
“Để ta xem xem ... thiếu niên lang nhà ai, mà lại dưỡng ở khuê phòng của ta thế này?”
Một giọng nói quen thuộc như vậy!
Chẳng lẽ là ở trong kính?
Bóng tối vô biên bị đẩy đi, mây mù mờ mịt cũng tán đi.
Bình phong trúc xanh ngọc bích, lư hương yên chi thú.
Minh châu ôn nhuận đóng vai trò như một ngọn đèn ấm áp, điêu văn chiếu ảnh, thế mà lại là một bức tranh đạp thanh.
Hổ phách mạ vàng tạo thành đồng hồ cát, toái châu gõ chén ngọc, ngượng ngùng bẽn lẽn thử thanh âm.
Một trí tưởng tượng vô cùng hoa mỹ, lộng lẫy, thể hiện sự tao nhã của danh gia.
Đây quả thực là khuê phòng của nữ tử!
Khương Vọng cảm thấy có chút quẫn bách không biết đặt chân ở đâu khi xuất hiện trong gian phòng này. Áo giáp trên người còn có vết máu tươi, sợ là sẽ quấy rầy giấc mộng đẹp của hương khuê.
Tấm bình phong trúc xanh ngọc bích chặn ở phía sau lưng hắn, hương mai thoang thoảng qua đầu mũi, hắn nhìn về phía trước, nhìn thấy một bóng người mặc cung trang đang ngồi bên cửa sổ. Dáng người thướt tha, mái tóc dài đến thắt lưng, đang trang điểm trước gương.
Từ góc độ của Khương Vọng, không thể nhìn thấy khuôn mặt của người nữ tử.
Nhưng có thể nhìn thoáng qua nhan sắc của người đó trong gương.
Đôi mắt là mưa bụi long lanh, đôi lông mày là dãy núi xinh đẹp.
Dù chỉ là một thoáng kinh hồng, nhưng cũng đã đủ để khắc ghi cả ngàn năm.
Nếu nói vẻ đẹp của Dạ Lan Nhi là lối vẽ tỉ mỉ tinh sảo nhất, thì vẻ đẹp của người này chính là nét vẽ tả ý mê người nhất. Một lọn tóc một nếp gấp ở vạt áo, đều bày ra tư thái mỹ lệ nhất.