Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3764

Chương 3764 Chương 3764

Khương Vọng không cười.

Cật Yến Như cười một lúc rồi mới dừng lại, và tất cả những vị có mặt ở đây, dù là Nhân tộc hay là Hải tộc, đều nhìn nàng ta cười.

Cười xong, nàng ta vuốt nhẹ làn váy, đứng thẳng lên, xoay người lại, không nhìn về phía Phúc Hải một lần nào nữa.

Nàng ta nhìn về phía không trung xa xa, nhìn thấy người ngồi một mình ở trên Thiên Nhai Đài kia. Nhớ tới những năm tháng cùng nhau xông xáo thiên hạ, trảm yêu trừ ma.

Từ nơi hoang dã đến vùng núi khô cằn, đến bãi cỏ dài đầy chim oanh bay lượn. Chuyện cũ đúng là quá ngắn.

"Huynh có hận ta không?" Cuối cùng nàng ta hỏi.

Hiên Viên Sóc ngồi ở Thiên Nhai Đài một mình cầm cần câu, chậm rãi lắc đầu một cái: "Không hận."

Trời sinh quý khí như y, nhưng thanh âm bây giờ lại giống hệt như một vị tửu khách say rượu, một thi nhân chán nản, một tài tử đã nản lòng, mà người làm y say rượu, làm y chán nản, làm y nản lòng, lại đang ở trước mặt.

Đây là cuộc gặp mặt sau tận bốn ngàn năm.

Y nói: "Ta đã từng vô cùng yêu nàng, nhưng ta cũng thừa nhận trong cuộc đời con người, đều sẽ phải có những tiếc nuối. Ta thản nhiên đối mặt với tình cảm trong lòng ta, ta cũng thản nhiên đối diện với chuyện nàng không yêu ta. Cho dù thiên tư của ta như thế nào, tướng mạo ra sao, gia tài vạn quán hay là công thành danh toại... tất cả những điều này đều không phải lý do để nàng yêu ta. Trên thế giới này không tồn tại điều kiện tất nhiên để được yêu, nàng có quyền tự do yêu ai đó hoặc không yêu ai đó."

Cật Yến Như lẳng lặng nhìn y, không nói thêm gì nữa.

Lông mày như núi xa xa dần xa, đôi mắt tựa như làn khói sương rơi xuống.

Rồi trong sự im lặng này, từng mảnh từng mảnh vỡ nát. Bể tan tành trên những nấc thang lên trời kia.

Thân ảnh mỹ lệ của Cật Yến Như vỡ vụn như thủy tinh.

Hồng Trang Kính lại rơi về phía Khương Vọng, trên mặt kính xuất hiện những vết nứt dày đặc như mạng nhện.

Mà phía trên mặt trăng, nhân thân còn sót lại của Cật Lan Tiên kia, cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt!

Giống hệt như một món đồ sứ đỏ rực không hề đẹp đẽ, sẽ sớm trở nên vụn nát và bị cuốn vào đống tro bụi.

Cho dù có là bảo vật quan trọng của Yêu đình viễn cổ, trợ giúp Yêu Hoàng viễn cổ thống trị thiên hạ, là bảo vật tối cao giúp khống chế đại yêu. Cho dù mấy ngàn năm trở lại đây nó đều chuyên tâm đồ long, hy sinh những thứ khác để đổi lấy sự áp chế Long tộc tuyệt đối, thì việc bóc tách long thân của Cật Lan Tiên, thậm chí còn mang cả Cật Lan Tiên đi thì cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.

Cật Yến Như tan vỡ trước, Hồng Trang Kính rạn nứt sau, sau đó lại tới Cật Lan Tiên vụn nát.

Tại sao lúc đó Phúc Hải lại nói: "Bây giờ chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau"

Bởi vì ông ta đã nhìn thấy kết cục của chính mình.

Nhìn thấy ông ta và Cật Yến Như sẽ cùng nhau tan vỡ.

Mà từ đầu đến cuối, đối mặt với Cật Yến Như bước ra từ Hồng Trang Kính, giết thẳng về phía ông ta, toàn tâm đoạt lấy thân thể, dùng kính chiếu long, thẳng cho đến khi con đường siêu thoát bị cắt đứt, đạo khu hoàn mỹ bị lột bỏ, thậm chí cả khi nhân thân đang tan vỡ như lúc này, ông ta cũng căn bản không thể có bất kỳ sự phản kháng hữu ích nào.

Hoặc là không muốn, hoặc là không thể.

Hoặc là chỉ có mình bản thân ông ta biết.

Với thân phận là một tuyệt đỉnh thiên kiêu của Hải tộc, ông ta sẵn sàng chấp nhận rủi ro mạo hiểm, thâm nhập vào Nhân tộc để học hỏi. Điều này với việc năm đó Vũ Trinh đã liều mạng lẻn vào hiện thế để tìm kiếm sự thống nhất giữa hai tộc long yêu, cũng gần như giống nhau!

Không dám tới những đại tông trong thiên hạ hay những đỉnh cấp danh môn, chỉ có thể học hỏi một số kẻ tài năng tầm thường, nhưng lại có thể từ đó suy luận ra rất nhiều thứ, học xuyên bách gia.

Ông ta đã dùng nhân thân để Diễn Đạo, còn tự giải lưu thần thông. Dùng bí cảnh Thiên Phủ, thúc giục Kính Hoa Thủy Nguyệt chín muồi. Tính toán thời gian Cao Giai nhảy vọt, nuôi trồng song sinh hoa, rồi chỉ dẫn song sinh hoa, dùng giả để tu chân, vào thời khắc mấu chốt, còn trở thành một Chân Quân Nhân tộc có thể sánh ngang với cơ thể đã từng thuộc về Phúc Hải...

Ông ta đã dự liệu tất cả, chỉ chờ đợi một bước cuối cùng này, mà cũng thực sự bước tới một bước cuối cùng này ——

Nhưng tất cả đều vô ích!

Linh trí của ông ta thức tỉnh vào một đêm sấm sét diệt thế tàn sát bừa bãi đến khủng khiếp, điện quang phủ kín hàng vạn dặm nuốt chửng tất cả, mà ông ta lại may mắn run rẩy bên ngoài phạm vi của điện quang.

Ông ta nhìn thấy thi thể của đồng tộc cháy đen gần như phủ kín mặt biển, phủ kín tầm mắt đều là tầng tầng lớp lớp màu xám đen.

Ông ta nhìn thấy lôi quang đánh xuống đáy biển, phá vỡ lớp vỏ trái đất, dung nham phun ra, nhấn chìm rất nhiều Hải tộc chưa kịp trốn thoát, cuối cùng nguội đi và đông cứng lại, biến thành một ngọn núi.

Đó là lần đầu tiên ông ta khai mở linh trí, lần đầu tiên trở thành một thành viên của Hải tộc, cũng có thể tính là ngày ra đời của ông ta. Mà Thương Hải lại tặng cho ông ta một lễ mừng sinh nhật long trọng đến thế.

Ông ta vĩnh viễn không thể quên được nỗi sợ hãi đó!

Nếu năm đó không đến Nhân tộc, với tài năng vô song của mình, ông ta chắc chắn có thể đạt được những thành tựu vĩ đại. Nhưng nếu Hải Tộc không thể thực sự học hỏi Nhân tộc và hiểu rõ Nhân tộc, thì sẽ không bao giờ lấy được bất kỳ chỗ trống nào để thở cả, sẽ không bao giờ có khả năng đánh ngược trở về hiện thế.

Bình Luận (0)
Comment