"Ngươi tránh ra a!" Trúc Bích Quỳnh rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay dùng sức đẩy về phía trước!
Hai tay nàng ta cảm nhận được một lực cản mềm mại, lại thuận lực di chuyển về phía trước. Cảm giác kia không giống như đẩy lên người của một người, mà giống như đẩy vào một miếng đậu phụ.
Nàng ta kinh hãi mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy hai bàn tay mình đang rơi vào trong ngực của tỷ tỷ mình, mà cái vật đang nhảy nhót trong lòng bàn tay của nàng ta, lại chính là trái tim của tỷ tỷ!
A! A!! A!!!
Nàng ta sợ hãi muốn vùng ra, nhưng cánh tay đã bị giữ chặt!
Trúc Tố Dao nắm chặt tay muội muội, đưa bàn tay áp chặt chẽ lên trái tim của mình, lại nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt cay nghiệt kia: "Hãy nhớ kỹ, Bích Quỳnh. Bất kể ai làm tổn thương muội, muội cũng nhất định phải giết chết hắn. Cho dù người đó... là ta."
Máu huyết gần trái tim nóng bỏng đến mức Trúc Bích Quỳnh cảm thấy tay mình bị bỏng, mà lòng bàn tay của tỷ tỷ lại như vòng sắt! Siết đến mức khiến nàng ta đau đớn, đến nỗi trái tim cũng cảm thấy đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta vo thành một nắm, ánh mắt nhăn lại thành hình thù kỳ quái, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, không nói nên lời.
Trúc Tố Dao dùng tay trái ấn chặt hai tay của Trúc Bích Quỳnh, cũng bóp chặt trái tim của chính mình, nàng ta lại giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Trúc Bích Quỳnh, trong tiếng vang nho nhỏ của tiếng tim nổ tung, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Không cần yêu nữa, hài tử ngốc."
"Trừ khi có người... yêu muội như ta yêu muội."
Cảm giác nóng bỏng trên tay đã biến mất, vòng tay siết chặt kia dường như cũng chỉ là ảo giác.
Trúc Bích Quỳnh nước mắt lã chã nhìn người tỷ tỷ trước mặt đã biến mất như bong bóng. Nàng ta gắng gượng đưa hai tay dò tìm về phía trước, nhưng chỉ là vô ích!
Nàng ta há miệng kêu khóc, nhưng lại không có thanh âm!... ... ...
Hoa trong gương không thể chạm tới, trăng trong nước lại ở rất xa.
Thế giới trước mặt nàng ta, thế giới đã khiến tỷ tỷ hoàn toàn biến mất kia, đang vô hạn thu nhỏ lại.
Duy chỉ có bản thân Trúc Bích Quỳnh, vẫn quỳ ngồi ở đó. Mà thế giới vốn bao dung nàng ta, đã biến thành một hạt giống trong suốt trước mặt nàng ta, bay vào trong ngực của nàng ta.
Nàng ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên, thứ đầu tiên nàng ta nhìn thấy là khuôn mặt của Phúc Hải, thứ hai mới là mặt trăng nơi Phúc Hải đang đứng. Sau vầng trăng sáng là bầu trời thật cao, trong bóng tối có màu kim sắc mơ hồ.
Huyết tuyến đau đớn vá lại kẽ nứt trên bầu trời, uy nghiêm bàng bạc, bị gắt gao chặn lại, tựa như máu đang bơm trong tâm thất.
Nàng ta chợt hiểu rằng mình lại một lần nữa đi ra khỏi ảo cảnh bên trong Kính Hoa Thủy Nguyệt. Mà ở nơi chiến trường Mê giới vĩ đại này, nàng ta chỉ là một con người nhỏ bé.
Nàng ta theo bản năng nghiêng đầu, muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Nhưng lại phát hiện ra bản thân không thể động đậy.
Chừng nào thì thân do kỷ!
Phúc Hải lẳng lặng đứng trên trăng sáng, tựa như thần linh, nhìn xuống Trúc Bích Quỳnh vừa ngồi vừa quỳ trước mặt, và cả Khương Vọng, người đột nhiên điều động lực lượng từ xa, tiếp cận với thân pháp không hề tầm thường.
Cuộc giằng co giữa Hiên Viên Sóc và Cao Giai vẫn đang tiếp tục, không ai chịu lùi trước, cũng không ai có thể tiến xa hơn.
Khi Phúc Hải giơ tay lên, ông ta chợt nhận ra, với thực lực hiện tại của mình, ông ta đã không thể can thiệp vào được nữa.
Nhân thể vẫn tiếp tục rớt cảnh, từ tầng thứ đỉnh cấp Chân Nhân một đường rơi xuống.
Cảm giác hốt hoảng trong thân thể cũng giống như cái nhân sinh đáng chết này.
Thôi vậy...
Ông ta dùng một ánh mắt đáng sợ, đánh cho cái tên tiểu tử Nhân tộc lỗ mãng kia đến mức phun máu bay thẳng.
Sau đó ông ta mới thu hồi tầm mắt, vẫn nhìn Trúc Bích Quỳnh, nhìn tiểu nữ hài mà ông ta đã quen biết và chung sống từ lâu.
Nhìn sự gầy gò, sự mỏng manh, sự vô tội và sự yếu mềm của nàng ta.
Một bông hoa nhỏ màu trắng, nở rộ giữa đống đổ nát.
Không ai biết khi nào hoa nở, cũng không ai thương xót khi hoa đã tàn.
Phúc Hải chậm rãi mở miệng: "Ta không nghĩ tới, trong giấc mộng Kính Hoa Thủy Nguyệt, một người yếu đuối như ngươi lại trở thành thật duy nhất mà ta tu ra."
"Rốt cuộc là mộng hay là thực? Rốt cuộc ta là Nhân tộc, hay là Hải tộc? Có đôi lúc đến ta cũng không thể phân rõ được."
"Nói điều gì đó đi..."
"Đã từng có một người yêu ta nhiều như ngươi yêu hắn. Nhưng ta lại không trân trọng."
"Ngươi cũng không được trân trọng."
"Yêu một người không yêu mình, đó là điều bất hạnh nhất trên đời."
Ông ta giơ một ngón tay, xa xa điểm vào mi tâm của Trúc Bích Quỳnh: "Ngươi với ta cũng coi như hữu duyên. Xóa sạch tình yêu của ngươi, coi như là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi."
Xa xa điểm một cái, mờ ảo không dấu vết.
Không có bất kỳ quang ảnh hiển hách nào, chứ đừng nói đến cảm giác rung chuyển trời đất.
Trúc Bích Quỳnh chỉ là đột nhiên phát hiện mình có thể di chuyển, nàng ta quay đầu lại theo quán tính và nhìn thấy người nam tử đã dừng việc bay ngược lại, lau máu trên khóe miệng và lại cầm kiếm xông tới.
Nàng ta đột nhiên phát hiện ra hắn cũng không còn thần thái phấn chấn như vậy nữa, cũng không phải không gì không làm được. Hắn cũng giống như nàng, cũng thân bất do kỷ trong ván cờ vĩ đại này, cũng vô lực như nhau.
Nàng ta vẫn đang rơi lệ, vẫn còn cảm thấy bi thương, vẫn nhớ tất cả những gì nàng ta và Khương Vọng đã từng trải qua, thậm chí nàng ta còn biết Khương Vọng đang muốn tới cứu nàng ta. Nhưng khi nhìn lại người này, sự xao xuyến trong lòng nàng ta đã không còn nữa.
Tĩnh như giếng cổ, gợn sóng êm đềm.
Những nỗi lo lắng da diết vì người này vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhưng chúng lại giống như câu chuyện của người khác, cách nhau một lớp, như ở trong gương.
Nàng ta hiểu rằng từ nay trở đi, vui buồn hạnh phúc và tức giận của bản thân, đã không còn liên quan gì đến người này nữa.
Ngực rất đau, chắc hẳn là cảm giác khổ sở, nhưng nàng ta đã không còn cảm thấy khổ sở nữa.
Nhưng tại sao vẫn còn rơi lệ cơ chứ?
Dường như đó là thói quen của cơ thể này.
Nàng ta quay đầu lại, dứng lên và đi về phía Phúc Hải.
Trong quá trình này, một màu băng giá xuất hiện trên đôi lông mày. Đôi lông mày lá liễu của nàng ta dần dần biến thành màu trắng.