Tịch Tử Sở vội vàng chạy về phủ Thành Chủ.
Phủ Thành Chủ tức là Tịch phủ.
Tịch phủ chia thành tiền trạch hậu trạch, tiền trạch là chỗ làm công, hậu trạch là chỗ ở của thân nhân Tịch Mộ Nam.
Mà tộc địa của Tịch gia lại không nằm ở Gia Thành, mà được đặt ở vùng ngoại ô. Nhân khẩu đông đảo, giống hệt một trấn. Nói dưới Gia Thành có tất cả tám trấn, tính cả tộc địa của Tịch gia thì phải là chín trấn mới đúng.
Bước vào một thiện đường ở tiền trạch, Liễu sư gia đang chôn đầu vào bàn, vung bút viết cái gì đó.
Vừa nhìn thấy ông ta, Tịch Tử Sở đã nặn ra ba chữ từ kẽ răng: “Liễu sư gia!”
“À, là công tử.” Liễu sư gia ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó lại cuối đầu xuống: “Thành chủ đại nhân đi ra ngoài, không biết khi nào mới trở về, ngài đến hậu trạch chờ ngài ấy đi.”
Tịch Tử Sở đi đến trước mặt ông ta, duỗi tay đè lại tờ giấy ông ta đang viết: “Không, ta tìm ngươi.”
Liễu sư gia suy nghĩ, sau đó đặt ngược cây bút lông lên nghiên mực, giương mắt nhìn Tịch Tử Sở: “Công tử đến vì chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết trong thành đang phát bệnh gì hay không!”
Liễu sư gia lập tức đứng dậy, đi đến cạnh cửa, đóng cửa lại, sau đó mới quay đầu lại nhìn Tịch Tử Sở: “Ngài đã biết?”
Tịch Tử Sở chỉ cảm thấy công phu dưỡng khí mà mình tu hành ở Đông Vương Cốc đã hoàn toàn vô dụng, y không kiên nhẫn mà quát lên: “Ta hỏi ngươi có biết hay không!”
“Tất nhiên là ta biết.” Liễu sư gia nói.
“Rất tốt, vậy ngươi liền chuẩn bị tinh thần thỉnh tội với phụ thân ta đi!” Trong cơn lửa giận, Tịch Tử Sở sắp ra tay đánh.
“Thành chủ đại nhân tự mình đi ra ngoài cũng là vì chuyện này.” Liễu sư gia lại nói.
Tịch Tử Sở dừng tay, giật mình kinh sợ: “Phụ thân ta cũng biết chuyện này?”
Liễu sư gia lạnh nhạt mà liếc nhìn y: “Bằng không ngài cho rằng, dựa vào cái gì mà ta có thể điều động Thành Vệ quân?”
Tịch Tử Sở phẫn nộ đến tột đỉnh.
Trư Cốt Diện Giả độc hại bá tánh, y còn có thể cố nén sát ý, dẫn đường cho tên này tập kích Khương Vọng trước, bởi vì y đã chuẩn bị sẵn sẽ tru sát gã ta sau mọi chuyện, lợi dụng hết giá trị của gã trước khi chết, không có gì không tốt.
Nhưng đối với phản ứng của Tịch Mộ Nam và Liễu sư gia đối với dịch chuột lần này, y thật sự không cách nào hiu được.
“Các ngươi biết rõ đây là dịch chuột, lại không chịu đưa ra cách ứng phó. Các ngươi không làm tròn trách nhiệm! Là tùy ý giết hại! Là mưu sát mấy chục vạn bá tánh toàn vực!”
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ của Liễu sư gia, y hận không thể tung mạnh một chưởng: “Nhất định là gian tặc nhà ngươi, che mắt phụ thân ta!”
“Con muốn làm cái gì?”
Lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Người có thể trực tiếp đẩy cửa bước vào khi Tịch Tử Sở và Liễu sư gia đóng cửa nói chuyện, toàn bộ Gia Thành này chỉ có một người duy nhất là chủ thành Tịch Mộ Nam.
“Phụ thân!” Tịch Tử Sở bỗng dưng quay đầu lại, giọng nói đầy kích động: “Ngài biết dịch chuột nguy hiểm đến mức nào hay không? Ngài biết một khi nó bùng nổ thì sẽ là có kết quả gì không?”
Tịch Mộ Nam lẳng lặng mà nhìn y, mãi đến khi y bình tĩnh lại, ông ta mới ngược hỏi lại: “Biết vì sao ta muốn gạt con không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì dáng vẻ ngu xuẩn không có tiền đồ hiện giờ của con!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Liễu sư gia lặng lẽ âm thầm lui ra ngoài, hơn nữa lại đóng chặt cánh cửa lần nữa, bày ra sự tiến thối đúng mực của người làm sư gia.
Tịch Tử Sở cảm thấy kinh sợ tức giận. Y không rõ, y bây giờ sao lại là không có tiền đồ chứ?
“Qủa thật có người nhiễm dịch bệnh, con muốn thế nào?” Tịch Mộ Nam hỏi nhi tử của mình: “Tuyên dương ra cho mọi người đều biết? Làm cho mấy chục vạn người trong cả tòa thành vực đều mang lòng e sợ? Làm cho thiên hạ đại loạn?”