Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3790

Chương 3790 Chương 3790

Khương Vọng vui mừng tiếp nhận lấy cái chén, chưa ăn nhưng đã lộ vẻ tán thưởng: "Thơm quá!"

Lời này không phải chỉ toàn mang ý cổ vũ, mùi thơm của món Phượng Tiêu Liên này, quả thực là thấm sâu vào lòng người.

Nhìn màu sắc trong chiếc chén này, bên trong chứa đầy ngọc dịch lưu quỳnh, hoa súng nở trên mặt nước, nhưng ở nơi vốn phải là nụ hoa, lại là những con phượng hoàng bạch ngọc sống động như thật.

Màu sắc và hương thơm đều hoàn hảo.

Nó khiến người ta chưa nếm thử mà đã say mê vui sướng.

Một chiếc chén ngọc đựng Phượng Tiêu Liên được đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ.

Khương Vọng ngồi một bên, Khương An An ngồi một bên.

Cô bé lấy tay chống cằm, nhìn ca ca không chớp mắt. Mãi cho đến khi ca ca mở miệng nói câu "Ăn ngon quá!"

Cô bé mới hài lòng nhếch môi, nở một nụ cười hết sức thỏa mãn.

Khương Vọng đẩy chén ngọc tới: "Muội cũng ăn một miếng đi."

Khương An An cười hì hì nói: "Cái này là đặc biệt giữ lại cho ca a!"

"Đáng lẽ là một cái bát vô cùng lớn á!

"Sau đó mội không nhịn được ăn một miếng nhỏ!"

Cô bé dùng ngón cái và ngón trỏ làm so sánh biểu thị một lượng rất nhỏ: "Sau đó ăn thêm một miếng nhỏ xíu, rồi lại ăn thêm một miếng nhỏ xíu xiu nữa..."

"Cũng không biết tại sao, lại chỉ còn dư lại bấy nhiêu thôi á!"

Cô bé nói rồi nói, rồi dùng một quyết tâm cực kỳ lớn, đẩy chén ngọc về phía trước: "Đều là của huynh á!"

Khương Vọng cũng không làm trái tâm ý của cô bé, hạnh phúc ăn hết chén Phượng Tiêu Liên kia.

Sau khi ăn xong sạch sẽ, hắn mới vẫy tay áo nói: "Muội muội ngoan, ta cũng có lễ vật cho muội đây!"

Khương An An một tay ôm má, một tay dùng ngón chỏ vẽ vòng tròn trên bàn: "Lễ vật gì vậy ạ?"

"Tang tang tang tang..." Khương Vọng cũng bắt chước dáng vẻ của cô bé tự tạo ra một khúc nhạc đệm, sau đó lấy ra một chiếc lá màu vàng có hình dáng vô cùng đẹp mắt, đại khái to bằng lòng bàn tay của người lớn, có gân lá như cây hoa, đẹp nhưng khó thu hoạch.

Trên lá viết đầy những chữ tiểu khải nhỏ xíu dày đặc, khiến An An nhìn thấy cũng đã thấy đau đầu.

"Đây là cuốn sách đầu tiên của Dương quốc, 《 Hoàng Diệp Thiếp 》!" Khương Vọng hưng phấn nói: "Là bút tích thật sự đó! Năm đó Dương Chấn đi xuất chinh chín năm không trở về. Khi trở về, ông ta đã nhìn thấy lá của cây cối trong đình rụng rơi đầy đất. Vì thế viết 'lá vàng rơi đầy đất, ta nhặt lá biến thành giấy văn ..."

Trước đó, hắn thuận miệng hỏi Yến hiền huynh, nhờ y hỗ trợ làm hai tấm tự thiếp dùng để luyện chữ ở học đường của gia tộc Yến thị, ban đầu vốn chỉ muốn thu thập lâm thiếp (2) từ những đại thế gia ở Tề quốc, để muội muội có thể trải nghiệm toàn diện bầu không khí giáo dục của các danh môn cao cấp ở Tề quốc. Nhưng Yến hiền huynh lại phái người kéo tới cho hắn một cái rương gỗ lớn ngay tại chỗ, trong đó đều là những tác phẩm gốc của các nhà thư pháp danh gia ở các triều đại...

Bản viết chữ theo mẫu Bản viết chữ theo mẫu

Lúc này, hắn vừa lấy ra những tự thiếp khác từ trong hộp trữ vật, vừa không ngừng nói: "Thứ vi huynh vừa mới thuận miệng trích dẫn, nguyên văn được ghi chép lại từ trong《 Dương Lược 》, sau này muội nhớ phải học thuộc. Đọc sách sử có thể khiến người ta trở nên khôn ngoan, trí tuệ ca của muội cũng tới từ đây đó!"

Cái đầu nhỏ của Khương An An càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, đã gần như muốn chạm vào mặt bàn.

Cô bé nghĩ thực ra bản thân rất buồn ngủ mà.

Tại sao lúc đó lại không ngủ chung với tiểu Vương sư tỷ cơ chứ?

Cho đến khi cô bé nghe được bốn chữ 'món ăn tinh thần' phát ra từ trong miệng ca ca của mình.

Cô bé mới đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Có mùi vị gì thế?"

Khương Vọng rời Vân quốc vào một buổi sáng sớm.

Đón ánh bình minh, khuất dần trên đường núi dài đằng đẵng.

Hắn chưa từng công khai xuất hiện ở đây, cũng chưa từng để mình dừng chân tại nơi này quá lâu.

Xưa nay hắn chưa từng cho phép bản thân được yếu đuối.

Khương An An có một câu hỏi bâng quơ, lại làm hắn trằn trọc trên giường hồi lâu...

"Ca ca, huynh từng đi qua những nơi nào?"

Hắn thấy trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia ngập tràn sự tò mò đối với thế giới này.

Khương An An đã chín tuổi, hầu chưa từng rời khỏi Vân quốc!

Một lần duy nhất là do Diệp Lăng Tiêu đích thân dẫn đường, A Sửu hộ tống, Diệp Thanh Vũ ra tay giết chết La Hoan Hoan – phân thân thể mệnh của Trương Lâm Xuyên

Chuyến đi đó khiến Khương An An kể chuyện say sưa, mấy chữ hành hiệp trượng nghĩa viết kín mấy tờ giấy, thực ra cũng chỉ vì Diệp Lăng Tiêu không yên lòng để con bé ở lại Vân thành một mình.

Rời khỏi Lâm thành đã năm năm, Khương An An cũng ở trong Lăng Tiêu Bí Địa suốt năm năm. Thỉnh thoảng tới Vân thành cũng chỉ là đi dạo chơi.

Là thứ gì kìm hãm tự do của con bé?

Khương Vọng đã rất cố gắng tiến lên, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đi quá chậm.

Từ Mê giới đến Vân quốc, để tiết kiệm thời gian, hắn đã đi rất nhanh, rất gấp, cũng đi rất bí mật.

Hiện tại rời khỏi Vân quốc, quay lại Tề quốc, thời gian rất dư dả, cũng không cần phải đi suốt ngày đêm. Mặc dù không đến mức nghênh ngang lộ liễu, nhưng cũng chỉ tùy ý đeo một cái mũ che, không cần quá ẩn nấp.

Quãng đường từ Vân quốc đến Tề quốc rất dài, hắn đã từng đi qua, giờ lại tiếp tục đi.

Đã từng đi chậm vì thực lực không đủ, từng bước đều phải cẩn thận.

Hiện tại đi chậm là vì muốn đi chậm.

Cảm nhận ý nghĩa của thời gian trong những bước đi được đo bằng không gian.

Thiếu niên cầm kiếm đi xa lúc trước, không phải chưa từng sợ hãi. Chỉ là sau lưng không có chỗ dựa, đỉnh đầu không gì che chở, chỉ có thể dãi gió dầm mưa, vượt qua chông gai.

Mấy năm qua nhiều lần đi tới đi lui giữa Tề quốc và Vân quốc, để che giấu hành tung, lộ tuyến mỗi lần đều khác nhau. Bất luận ghé qua Nam vực, Bắc vực hay Trung vực, hắn đều rất quen thuộc.

Lần này hắn đi qua Quan Hà Đài, cầu Toan Nghê, đi qua Ốc, Quý, Trung Sơn.

Đúng vậy, hắn lại một lần nữa tới Trung Sơn quốc.

Trước kia hắn từng bị vu oan cấu kết với Ma, bị Kính Thế Đài truy nã khắp thiên hạ, suýt nữa bị áp giải tới núi Ngọc Kinh thẩm vấn rồi chết vì hàm oan.

Chính là ở nơi này, bị thiên kiêu Cảnh quốc – Triệu Huyền Dương bắt lại.

Kế Chiêu Nam từng mang thương tới đây giải cứu hắn trên một cây cầu cách đó không xa.

Giống như đoạn đường mà hắn tới, đi qua Quan Hà Đài và Trung Sơn quốc. Hắn giành được vinh quang quán quân Hoàng Hà, lấy được lợi ích phong phú đằng sau Vạn Yêu Chi Môn cho Tề quốc, Tề quốc cũng đối xử lễ độ với thiên kiêu nước khác.

Bình Luận (0)
Comment