Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3794

Chương 3794 Chương 3794

Khương Vọng đưa ra đánh giá khách quan: "Tu vi tạm được nhưng tính cảnh giác thì không đủ."

Khương Vô Tà nhịn không được bật cười, chậm rãi nói: "Lần trước, Tiểu Tư gặp ngươi trong học cung, trở về thường kể với ta."

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía hoàng cung, trên đường đi hoàn toàn không cảm nhận được xóc nảy.

"Tiểu Tư?"

"À, đại danh của nàng là Tần Liễm."

"Hóa ra là Tần giáo tập." Khương Vọng vẫn khá có ấn tượng với vị giáp tập đã từng giảng dạy "Tưởng Hư Tĩnh Nhĩ Tập" trong học cung này: "Không biết nàng ấy nói thế nào?" ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Khương Vô Tà cười nói: "Nói Khương Thanh Dương ngươi cần mẫn hiếu học, không hề giống một võ phu thô bỉ mà người ta thường hay nói, đích thị là văn võ toàn tài."

Lời này Khương Vọng rất hài lòng nhưng vẫn phải khiêm tốn một chút, liền khoát tay nói: "Tần giáo tập quá khen rồi."

"Ao!" Khương Vô Tà đột nhiên thở dài một hơi: "Lúc trước, là ngươi tới Ôn Ngọc Thủy Tạ trước, mà ta lại quá coi trọng tương lai của ngươi, đòi hỏi quá nhiều, cứ thế khiến ngươi chuyển qua Hoa Anh Cung... Về sau nghĩ lại, quả thực khiến ta ngày ngày hối hận!"

Năm đó ra biển cứu Trúc Bích Quỳnh, quả thực là đã phải cầu xin đủ người, vô cùng gian nan. Nhưng vận đổi sao dời, về sau nhìn lại liền phát hiện cũng không khổ gì mấy. Sự thấp thỏm, căng thẳng, dày vò, cầu cứu không cửa, lao tâm khổ tứ của lúc đó, sau mấy năm, cũng chỉ là một đoạn trí nhớ đã khắc sâu, như một bức họa treo ở nơi đó. Sinh động như thật, có thể để người ta đàm luận.

Khương Vọng mỉm cười: "Ta còn nhớ rõ lúc ấy ta nói "Lương hưng đã hết" (1), cũng chưa từng oán trách điện hạ. Nói đến thì, hiện giờ thương hội trên danh nghĩa của ta cũng thường làm mấy chuyện giao dịch thế này, trong vấn đề này đương nhiên phải xem trọng sự tình nguyện giữa hai bên, tiền vốn bỏ ra tương xứng. Khi đó, tiềm lực mà ta biểu hiện ra chưa đủ, đổi thành ta là điện hạ thì cũng sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ đòi hỏi nhiều hơn mà thôi. Chuyện này quả thực không có gì đáng để trách móc cả."

(1) Thời cơ tốt nhất đã qua.

"Sự thật chứng minh là ta đã sai rồi, vẫn là Tam tỷ có mắt nhìn người tinh tường hơn." Khương Vô Tà thở dài: "Cô quả thực thua xa!"

"Hoa Anh cung chủ..." Khương Vọng dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ngài ấy không phải làm giao dịch."

Khương Vô Tà đẩy ly rượu, ra hiệu cho Khương Vọng chạm cốc, uống cạn chén này, mới nói: "Lần xuất chinh đến Mê Giới này của ngươi, Kỳ soái cùng chuyện của ngươi cô cũng đã nghe thấy... Ngươi cũng biết, từ trước đến giờ, Kỳ soái vẫn luôn ủng hộ Tam tỷ chứ? Ngươi đương nhiên biết, nếu không sẽ không tín nhiệm bà ta hoàn toàn như thế, không đến mức không hề chuẩn bị chút gì mà tiến quân đến Sa Bà Long Vực."

Khương Vọng im lặng một lát, nói: "Kỳ soái là Kỳ soái, Hoa Anh cung chủ là Hoa Anh cung chủ. Nếu như chuyện gì Kỳ Tiếu làm cũng đều là theo ý Hoa Anh cung chủ vậy thì bà ta không phải là Kỳ Tiếu."

"Đương nhiên. Từ xưa đến giờ chưa từng có ai có thể hạn chế Kỳ Tiếu, Kỳ Tiếu chỉ trung với chính mình." Khương Vô Tà cũng không phủ nhận việc Kỳ Tiếu có sự tự do về ý chí, chỉ đánh vòng: "Kỳ thật ngươi cũng không cần phải vội vàng trở về, có thể giải sầu ở bên ngoài thêm một đoạn thời gian. Mặc dù hiện giờ trong triều đang có không ít ý kiến nhưng đã bị ta đè xuống không ít. Lần này, trong trận chiến ở Mê Giới, ngươi là có công không tội."

Khương Vọng lẳng lặng nhìn hắn ta.

Ánh mắt của hắn ta mang theo nỗi buồn nhưng thanh âm lại rất có lực: "Sau khi Thập Nhất đi, lực lượng ủng hộ hắn trong quân đều đã thuộc về Tam tỷ. Lực lượng văn thần ủng hộ hắn thì đều đã đầu nhập vào dưới trướng ta. Cộng thêm lực lượng tôn thất vẫn luôn ủng hộ ta kia nữa, hiện giờ, quyền lên tiếng tại Lâm Truy của ta cũng xem như có chút tác dụng. Có vài chuyện, vốn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, việc gì cần phải làm tổn thương thiên kiêu của ta?"

Khương Vọng hoảng hốt nhớ tới, lúc trước đã từng nghe có người đánh giá về mấy vị hoàng trữ.

Nói Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí là "Giống đương kim bệ hạ nhất".

Nói Cửu hoàng tử Khương Vô Tà có "Khá giống Võ Tổ."

Hắn vẫn luôn cảm thấy Khương Vô Tà giống Võ Tổ chỉ ở phần phong lưu cùng tuấn mỹ. Nhưng giờ phút này, Khương Vô Tà lơ đãng để lộ chút nội tình, mới khiến hắn cảm nhận thêm được vài phần thủ đoạn "khá giống Võ Tổ".

Hắn đã là cao tầng của đế quốc nhưng sức mạnh chính trị mà Khương Vô Tà im hơi lặng tiếng nắm giữ được, đã có thể ảnh hưởng đến việc khen chê ở cấp độ của hắn rồi hay sao?

Khương Vọng cũng không trầm mặc quá lâu, chỉ hỏi: "Điện hạ còn mong muốn điều gì?"

"Không có mong muốn." Khương Vô Tà cười: "Bây giờ, Cô cũng không muốn làm giao dịch với ngươi!"

Khương Vọng than nhẹ một tiếng: "Tâm ý của điện hạ, Khương Vọng nhận, về sau thì không cần nói nữa. Có một số việc ta đã làm, dù là có hậu quả gì ta cũng đều phải nên đối mặt. Cứ để bọn họ nói."

"Chỉ là việc nhỏ, đừng vội từ chối." Khương Vô Tà đưa tay ngăn lại, nói: "Hạng người như Nhĩ Phụng Minh ta muốn nắn bóp dễ như trở bàn tay. Những lời trong triều kia chẳng phải quan trọng gì, cũng chẳng thể tạo nên được sóng gió gì."

Hắn ta dựng thẳng ngón tay chỉ về phía trên: "Tâm tư của vị kia vốn uyên thâm khó dò. Dù là người làm nhi tử như ta thì cũng như dẫm trên băng mỏng. Cũng may ngươi được thánh tâm, cũng không khó vượt qua cửa ải này. Về sau..."

Hắn ta không nói tiếp.

Khương Vọng nhìn trần xe một chút, cũng im lặng.

"Vừa rồi ở cửa thành... Vương Di Ngô vẫn còn phong mang a." Khương Vô Tà bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi thấy tên thủ hạ bại tướng này thế nào?"

Mấy từ thủ hạ bại tướng này, nói ra từ miệng Khương Vô Tà có chút thú vị.

Bởi vì hắn ta cũng đã từng là bại tướng dưới tay Vương Di Ngô, trong quyết đấu cùng cảnh, nghiêm túc thua qua một lần.

Nhưng nếu thực sự muốn nói đến thì, ai có thể thắng được Vương Di Ngô ở Thông Thiên cảnh chứ?

Cốc cốc cốc.

Khương Vô Tà gõ bàn một cái, lời nói nhuốm vài phần ý cười: "Lời xã giao đã nghe được nhiều, Cô muốn nghe vài lời thật lòng."

Nhìn ở việc Khương Vô Tà chủ động hỗ trợ bình ổn sóng gió trong triều, Khương Vọng lên tiếng: "Hắn ta quả thực là một kẻ có lòng dạ cường giả, sẽ không bị bất kỳ kẻ nào, bất kỳ việc gì đánh bại. Nhưng ta trước giờ vốn không quay đầu nhìn lại."

Bình Luận (0)
Comment