Tiểu hoàng môn lấy ra danh sách từ trong ngực, luống cuống tay chân tìm một hồi, mới nói: "Hôm nay là Khâu Cát tổng quản cùng Trọng Lễ Văn tổng quản trực."
"Thật sự là đúng dịp." Hàn Lệnh nghĩ nghĩ, khua tay nói: "Để Khâu Cát đi truyền lời đi."
Sở dĩ ông ta nói "đúng dịp", chính là bởi vì, ngày đó, khi Võ An Hầu cùng Quan Quân Hầu thụ tước, chính là do Khâu Cát cùng Trọng Lễ Văn nâng ấn. Hôm nay hai vị Hầu gia đánh nhau, chấp bút thái giám trực lại vừa lúc là hai người bọn họ, cũng là hai người có mối quan hệ tốt với hai vị hầu gia.
Mà để ai đi truyền chỉ hiển nhiên cũng có thể xem là một loại lựa chọn của Hàn Lệnh ông.
Có đôi khi không thể không cảm thán, cơ duyên xảo hợp!
Tiểu hoàng môn ghi nhớ kỹ lời thiên tử, cúi đầu đứng dậy, đi theo đường nhỏ đến ngự thư phòng, tìm được Khâu Cát đang luyện chữ một mình trong Lễ Văn Các.
Hắn ta khẽ liếc nhìn, thoáng thấy mấy chữ "Túy tửu chương".
Đây cũng chính là tác phẩm lúc luận tình thế thiên hạ trong men say của Võ Tổ năm xưa, chữ chữ hiển hiện phong vân cuồng thảo. (1)
(1) Phong vân cuồng thảo: gió bão thổi cỏ cây
Chấp bút thái giám mô phỏng theo chữ của các đời thiên tử, là chuyện bình thường.
"Hàn tổng quản có gì phân phó?" Khâu Cát mở miệng hỏi trước.
Tiểu hoàng môn thuật lại một lượt khẩu dụ của thiên tử, không dám nói nhiều một chữ, cũng không dám nói thiếu một chữ.
"Ta đã biết." Khâu Cát bình tĩnh đáp, gác cây bút lông trong tay lên kệ, đứng thẳng dậy, rời khỏi ngự thư phòng.
Hôm nay là phiên ông ta trực, trên người là trang phục nội quan đại biểu cho chấp bút thái giám, nên cũng chẳng cần chuẩn bị gì khác, lấy ngọc bài xuất hành xong, liền nhanh chóng ra khỏi cung.
Nơi Trọng Huyền Tuân đang ở rất dễ tìm, là Phù Sinh Tửu Xá.
Rất nhiều người đều biết, nơi Trọng Huyền Tuân thường hay đến nhất là Vân Độ Tửu Lâu, nơi được xưng tụng là "Lâm Truy Luận Tửu Đệ Nhất Gia".
Đương nhiên, nơi đó hiện giờ đã hoàn toàn thuộc về Trọng Huyền Thắng.
Sau khi chuyển giao toàn bộ tài sản cho Trọng Huyền Thắng, Quan Quân Hầu còn hay đến đó uống rượu, có thể thấy là thật sự thích...
Sau Vân Độ Tửu Lâu chính là Phù Sinh Tửu Xá.
Tòa tửu xá này chính là bút tích của Trọng Huyền đại gia hiển quý Lâm Truy, vừa khai trương liền mởi một đám danh sĩ đến đứng sân, sau hai tháng chính thức mở tiệm, cũng bởi vì kinh doanh không tốt mà gần như đã đóng cửa.
Cuối cùng là được một vị khách tiêu tiền như nước bỏ ra một món tiền khổng lồ tiếp nhận, Trọng Huyền đại gia mời người tới tính toán sổ sách, cuối cùng cũng xem như kiếm lời được đôi chút nên lại lần nữa sinh khí bừng bừng, định tiếp tục sáng tạo ra sự nghiệp huy hoàng. Nhưng nghĩ tới việc mở tiệm dù sao cũng là một chuyện phiền phức, hơn nữa Đại gia cũng lười kiếm mấy đồng tiền vất vả này.
Cuối cùng, căn tửu xá này quanh đi quẩn lại, lại vào trong tay Trọng Huyền Tuân.
Cho nên, có không ít người thầm bàn tán, nói phải gọi nơi này là Phù Sinh Tửu Nang...
Khâu Cát xuất cung, lên xe ngựa, trực tiếp đi tới Phù Sinh tửu xá. Chờ khi xe đến nơi, những gì nên báo trước cũng đã báo xong, ông ta chỉ việc lên lầu, đi đến ẩm thất chuyên dụng của Vương Di Ngô, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Mời vào." Thanh âm lãnh ngạo của Vương Di Ngô vang lên.
Khâu Cát nhẹ nhàng đẩy cửa, liền thấy được hai người đang đối ẩm.
Vương Di Ngô dáng ngồi đoan chính, quân phục thẳng thớm, chẳng có lấy một nếp nhăn. Ly cùng bầu rượu trước mặt cũng được bày biện vô cùng quy củ, khiến người ta có thể thưởng tượng ra, mỗi lần hắn ta nâng chén cùng hạ chén, đáy chén đều ở cùng một vị trí, không kém một ly.
Mà Trọng Huyền Tuân một thân áo trắng đang đĩnh đạc ngồi dựa vào tường, một tay nhấc bầu rượu, ngửa đầu uống cạn, cho dù Khâu Cát đã đến, cũng không khiến y dừng lại.
Hầu kết khẽ động, uống rượu giống như nuốt biển.
"Bệ hạ có khẩu dụ." Khâu Cát nói.
Trọng Huyền Tuân đã uống xong giọt cuối cùng trong bầu, lại lắc lắc, xác nhận đã hết, mới tiện tay phóng bầu rượu sang bên cạnh, ngà ngà say thốt lên: "Tuyên!"
Mùi rượu thuộc về "Thiên Thu" phảng phất như muốn nhóm lửa trong không khí.
Thân là chấp bút thái giám, phụng chỉ xuất cung truyền dụ, mặc dù khẩu dụ này không chính thức như thánh chỉ nhưng tư thái của vị Quan Quân Hầu này cũng quả thực quá tùy ý rồi.
Khâu Cát lại như không nhìn thấy, chỉ nói: "Bệ hạ mệnh Quan Quân Hầu lập tức vào cung, tương tranh với Võ An Hầu tại ngự tiền, chém giết một trận."
"Thiên Thu" quả thực là rượu mạnh nhất đẳng, dưới chân Trọng Huyền Tuân cũng hơi chếnh choáng, điều này khiến tư thái lạnh lùng của y bị giảm đi mấy phần, trong đôi con ngươi như hàn tinh cũng nhuốm mấy phần mê mang.
Y ngửa người dựa trên vách tường, chếnh choáng hàm hồ hỏi: "Trước khi vào cung còn đang tốt, đây là làm sao... Bệ hạ lại có nhã hứng như vậy?"
"Võ An Hầu thỉnh từ tại ngự tiền..." Khâu Cát chỉ nói câu này, liền vòng đi: "Bệ hạ nhấn mạnh, muốn Quan Quân Hầu dùng toàn lực, thoải mái hạ sát thủ."
Nghe thấy lời ấy, Vương Di Ngô ngồi như đang đúc sắt cũng nhíu mày thành hình chữ Xuyên (川), quả thực nghĩ thế nào cũng không hiểu được quyết định này của Khương Vọng.
Trọng Huyền Tuân cũng không nhiều lời nữa, chỉ khẽ thở dài một hơi rất nhỏ, tay chống đất, đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài: "Đi thôi!"
"Có thể quan chiến không, Khâu Công?" Vương Di Ngô hỏi với từ phía sau.
"Không được." Khâu Cát khẽ gật đầu với hắn ta một cái, xem như cáo từ, liền quay người dẫn đường cho Trọng Huyền Tuân.
Vương Di Ngô tĩnh tọa một lát, chỉ cảm thấy mùi rượu nồng như hỏa lô. Thân là quân nhân, vì quân vì nước là lựa chọn đã được khắc trong cốt tủy, hắn ta không thể nào hiểu được quyết định của Khương Vọng nhưng hắn ta biết quyết định này cần dũng khí lớn đến mức nào. Cuộc quyết đấu này với Trọng Huyền Tuân không phải chỉ là luận võ mà thôi. Thiên tử muốn y thoải mái hạ sát thủ, cũng tuyệt đối không phải chỉ là nói cho có.
Nghĩ nghĩ, hắn ta liền đứng dậy, đi đến bệ cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trọng Huyền Tuân tiến vào xe ngựa, chỉ còn có màn xe rủ xuống, nhẹ nhàng phiêu động.
Hắn ta đang muốn thu tầm mắt lại, từ phía sau màn xe lại có một cái tay đưa ra, nhẹ nhàng lắc lắc, ra hiệu cho hắn ta không cần phải lo lắng, cứ thoải mái ngồi ở đây, cũng thuận tiện bắt lấy một sợi ánh sáng, thu hồi vào trong xe.
Võ An Hầu thỉnh từ dã trước điện.
Quan Quân Hầu say rượu nhập hoàng cung.
Hai vị quân công hầu Đại Tề này sắp quyết đấu tại ngự tiền, song bích của đế quốc lần này sắp phải phân ra sinh tử.
Mặc dù tin tức này bị cấm truyền nhưng vẫn dùng tốc độ mọc cánh bay đến tai những người có tư cách nghe. Chỉ trong chớp mắt đã truyền vang Lâm Truy, phàm là người nào biết cũng đều chấn động!...