Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3806

Chương 3806 Chương 3806

Hoàng hậu Đại Tề nhất thời á khẩu.

Mặc dù bà ta vô cùng chán ghét Khương Vọng, nhưng cũng phải thừa nhận điều đó. Ngoài Khương Vọng ra, ai còn sẽ đòi lại công đạo cho một cô nữ Lâm thị đã không còn giá trị gì nữa? Ai lại dám trực diện đối đầu với Hoàng hậu Đại Tề bà ta, chỉ để khôi phục danh dự cho một Lâm Huống đã chết nhiều năm kia?

Sau cái chết của Khương Vô Khí, Trường Sinh cung một đêm vắng lặng, cây đổ đàn khỉ tan. Ai sẽ còn sẽ để ý đến tính mạng của một Công Tôn Ngu nho nhỏ bên cạnh Khương Vô Khí cơ chứ, ai dám muốn ban chết cho bộ hạ của chính Hoàng hậu Đại Tề bà ta cơ chứ?

Người này trước mặt thì đúng là vô cùng đáng ghét, nhưng nếu gạt bỏ lập trường ra mà nói, thì hắn quả thực là người đáng để tin cậy.

"Thực sự không thể đoán được tâm tư của người này." Đại Tề hoành hậu lắc đầu một cái: "Cho dù hắn có một mối thù không đội trời chung, không thể vãn hồi với quốc chủ Trang quốc, thì tại sao phải nóng lòng như thế, tại sao lại là bây giờ? Ngày sau, thiên hạ sẽ nằm dưới móng ngựa của Đại Tề ta, chỉ là một Trang quốc nho nhỏ, không phải chỉ cần một lời chiếu dụ là diệt được hay sao?"

Khương Vô Hoa cười nói: "Mẫu hậu a, nhi thần còn không biết có đợi được đến ngày đó hay không... đoán chừng Võ An Hầu cũng đợi không nổi nữa rồi."

Hoàng hậu Đại Tề nghiêm nghị nhìn y: "Phụ hoàng của ngươi anh minh thần võ, nhất định có thể thống trị thiên hạ. Nhi tử của ta vĩ lược trong lòng, sao có thể không đặt thiên hạ dưới móng ngựa được cơ chứ?"

Khương Vô Hoa cười híp mắt nói: "Phụ hoàng đương nhiên là anh minh thần võ, nhưng nhi thần thì chưa chắc đã thần võ đến như vậy. Những lời này đóng cửa lại nói thì được, nhưng mẫu hậu cũng ngàn vạn lần không được coi nó là thật."

Hoàng hậu Đại Tề phẩy tay áo một cái, tức giận đến không chịu nói chuyện, bày ra dáng vẻ hận sắt không thành thép.

Thái tử phi khôn khéo tiếp tục chủ đề: "Nếu như Võ An Hầu coi trọng hận thù cá nhân hơn cả gia đình và đất nước của mình. Vậy thì việc hắn rời khỏi Đại Tề ngược lại lại là chuyện tốt. Nếu không, với địa vị của mình, hắn mà giết chết chính sóc quốc chủ vô tội của một quốc gia khác, thì Đại Tề ta há chẳng phải lạc nhân khẩu thực sao? Vậy thì Cảnh quốc và các quốc gia khác có thể tìm thấy cớ rồi!

lạc nhân khẩu thực: không cẩn thận để lại mầm mống cho người khác bàn tán

Nàng ta dừng lại một chút, đột nhiên ngước mắt lên: "Chẳng lẽ đây chính là lý do hắn quyết định từ chức?"

"Ít nhất..." Khương Vô Hoa chậm rãi nói: "Đây chính là lý do khiến thiên tử không giết chết hắn ngay tại chỗ."

Ánh mắt của Tống Ninh Nhi hơi chuyển, có chút tò mò nói: "Điện hạ nói nếu Võ An Hầu Động Chân thì sẽ đi giết chết Trang Cao Tiện, vậy chẳng lẽ bây giờ hắn đã có thể Động Chân hay sao?"

"Tuyệt đối không có khả năng." Khương Vô Hoa bình tĩnh nói: "Từ cổ chí kim, người nhanh nhất thành tựu được Động Chân chính là Thái Ngu Chân Nhân Lý Nhất, khi chân chính Động Chân cũng đã hai mươi sáu tuổi. Năm nay Khương Vọng mới hai mươi hai. Mặc dù các ghi chép lịch sử chính là dùng để phá vỡ, nhưng bọn họ ở trong cùng một thời đại, trước mắt thì ta cũng không nhìn thấy lý do nào mà Khương Vọng lại tu hành cường đại hơn Lý Nhất cả."

"Thế thì thiếp không hiểu rồi." Tống Ninh Nhi nhất thời quên tiếp tục tưới nước: "Nếu như nói nhất định phải rời đi, tại sao Võ An Hầu không đợi đến khi thành tựu Động Chân rồi mới rời Tề quốc? Với thiên tư mà hắn thể hiện ra, tuy có hơi vi phạm bản tâm, nhưng Động Chân ở nơi này cũng không quá khó khăn. Bây giờ mà rời khỏi Đại Tề, con đường phía trước sẽ vô cùng khó đoán, mưa gió lay động, biết bao hung hiểm?"

Khương Vô Hoa ngừng động tác cắt tỉa hoa, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, chỉ nói: "Đây chính là thành ý mà hắn dâng lên thiên tử."

Tống Ninh Nhi xinh đẹp tươi sáng nhìn y: "Đây cũng chính là thần mà điện hạ muốn có sao?"

"Thiên hạ là thiên hạ của thiên tử, cô cũng chỉ là thần của thiên tử." Biểu tình của Khương Vô Hoa có chút nghiêm túc: "Cô không muốn, cũng không cần bất cứ ai làm thần của Trường Nhạc cung."

Tống Ninh Nhi suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Nếu lần này Võ An Hầu còn sống rời đi, điện hạ có đối phó với hắn không?"

Khương Vô Hoa bất giác cười lớn: "Cô vì sao phải đối phó với hắn?"

"Hắn đã từng cản trở đường đi của điện hạ, lại còn ..." Thái tử phi khôn khéo liếc nhìn noãn đình một cái: "Đối nghịch với mẫu hậu của chúng ta."

"Cản trở đường đi của cô thì có xá gì? Cô đi theo đạo như vậy, thâu tóm thiên hạ, há lại không có núi cao nguy hiểm? Cô chỉ cần đi vòng một vòng, tiếp tục tiến về phía trước là được rồi. Hơn nữa..." Khương Vô Hoa quay lại nhìn nàng ta, ngữ khí ôn hòa nói: "Hắn cũng chưa bao giờ đối nghịch với mẫu hậu cả. Ninh Nhi về nhà nương không được nói lung tung đâu đấy"

Tống Ninh Nhi le lưỡi một cái: "Ai dô, ta hơi ngốc, gần đây không về nhà nương là được rồi."... ...

Ngày xưa đấu với vạn quân, ngày nay hoàn trả lại ngươi Nhật Luân ngày đó.

Hỏi ngươi lấy gì để hồi báo?

Vì thế đánh một đòn đau đớn thẳng vào hộp sọ!

Giống như Nhật Luân đập vào trán, bình thường thứ bị đập không chỉ có mình trán mà thôi.

Khương Vọng sử dụng Triều Thiên Khuyết làm binh khí, vì thứ hắn muốn đánh sụp, chính là sự kiểm soát của Trọng Huyền Tuân đối với thế giới thần hồn của hắn.

Sự dịch chuyển của Thiên Khuyết, đồng nghĩa với việc Thần Cung đổi chủ.

Cánh cổng đá cổ xưa chí tôn chí quý, tựa như đã trở thành biểu tượng của bầu trời, không thể tránh khỏi, cũng không thể ngăn cản. Mà đao của Trọng Huyền Tuân, thì vẫn bị Khương Vọng dùng Lục Dục Phật Chưởng nắm trong lòng bàn tay.

Vào thời khắc mấu chốt này, Trọng Huyền Tuân trực tiếp buông tay vứt đao. Một thanh linh thức chi đao kia cứ thế biến thành một làn khói xanh trong lòng bàn tay của Khương Vọng, còn bản thân y thì đột nhiên nhảy lên, với một góc độ vô cùng xảo quyệt, thoát khỏi cái nhìn chăm chú của Lục Dục Bồ Tát, đứng song song với cánh cổng đá cổ xưa trên không trung kia.

Lại có hàn mâu như sao, trảm vọng kiến ngã. Y nhìn thấy một luồng khe hở chưa được che dậy hoàn toàn khi Khương Vọng đạp cửa bước ra.

Giơ tay đẩy một cái, sải bước nhảy tới!

Tuy rằng Thiên Khuyết trấn áp Thần Cung, tuy rằng có bị chém thẳng vào Tứ Hải.

Ta đây tự tay đẩy mở Thiên Môn, vượt cửa bước thẳng vào phòng!

Một bước này quả thực quá kinh tuyệt!

Bình Luận (0)
Comment