Chương 3845
Chương 3845Chương 3845
Sau khi mắng người Cảnh quốc, thì mắng sang Lâm Chính Nhân, mắng xong Lâm Chính Nhân, thì chuyển qua Trang quốc, nhưng lại hạ miệng lưu tình với vùng thảo nguyên đã từng huyết chiến với bọn họ hơn một năm kia. Sau đó, bọn họ bắt đầu lo lắng cho tình hình đất nước, thảo luận vô cùng sôi nổi, cố gắng tìm ra một lối thoát cho Thịnh quốc, bây giờ mới thấy giống dáng vẻ của những tinh anh tài tuấn... Nhưng khốn cảnh hiện tại của Thịnh quốc, đã không còn liên quan gì đến Thịnh quốc nữa rồi.
Phí công suy ngHĩ.
Biện Thành Vương lắng nghe một lúc lâu, nhưng ngoại trừ một số công tử ca của Thịnh quốc đang tranh đấu tài năng, cố gắng khoe mẽ, thì cũng không nhận được thêm bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Lộ trình nhập cảnh là do Tô Hú Hành chịu trách nhiệm sắp xếp, nhưng việc Biện Thành Vương và Ngõ Quan Vương sẽ ở đâu trong hai ngày tới, là do tự bọn họ quyết định. Hành tung của Diêm La, sẽ không bị nhân viên ngoại sự nắm bắt hoàn toàn. Tổ chức sát thủ lớn lên trên đầu mũi đao này, đã sớm hình thành nên logic sinh tôn vốn có của nó rồi.
Đến ngày mốt, khi đoàn xe thu mua lông cừu của Cảnh quốc Lễ Thiên Phủ khởi hành, hai vị Diêm La sẽ lại xuất hiện, và trực tiếp gia nhập vào đoàn xe.
"Hai người đi chung một chỗ quá chói mắt, không thì chúng ta tách nhau ra đi đi?" Sau khi bước ra khỏi tửu lâu Thiên Gia Đăng, Ngỗ Quan Vương ngay lập tức dè dặt đưa ra thỉnh cầu tách ra hành động.
Trong suốt đoạn đường cùng nhau đồng hành này, ông ta giống như đang ngồi tù, không thể làm được chuyện gì cả, đến cả muốn lấy thêm mấy bộ phận cơ thể cũng không cho. Nếu thực sự muốn ngồi tù, với những hành động tàn ác của Ngỗ Quan Vương ông ta, thiên hạ liệt quốc muốn ngồi nhà tù nào mà chẳng được, còn cần phải gia nhập Địa Ngục Vô Môn để trải nghiệm hay sao?
Vừa nghĩ tới việc phải đồng hành như hình với bóng với tên Biện Thành Vương ở một gian khách sạn nào đó trong hai đêm, ông ta đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trái tim đi mượn này cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi!
Tính khí thì thất thường, việc thì nhiêu, nhưng hết lần này đến lần khác thực lực lại quá cao cường, ông ta không thể đánh bại hắn được.
Ánh mắt của Biện Thành Vương không hề gợn sóng nhìn sang.
Ngỗ Quan Vương không khỏi run một cái, dùng giọng nói vốn dĩ đã không lưu loát giải thích: "Ta có lúc cân đem thi thể ra hong cho khô, sợ hun tới ngươi..."
Sau một hồi trâm mặc khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực, Biện Thành Vương mới nói: "Ngày mốt không được tới trễ, ta không kiên nhẫn lắm đâu."
"Ngươi không đồng ý cũng không sao... A? A, được được!" Ngỗ Quan Vương tỉnh hồn lại, nhanh chóng sải bước, biến mất như một làn khói.
Biện Thành Vương chậm rãi xoay người, bước đi một mình vào màn đêm của Vị đô Thịnh quốc.
Đêm đó hắn đã đi tới rất nhiều nơi, cho đến khi người đi bộ càng ngày càng ít đi, hắn mới lộn vòng vào một gian khách sạn, thản nhiên bước vào một căn phòng khách không người, tự mình bắt đầu ngồi tính tọa.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều về lần hành động lần này.
Đối mặt với một đối thủ như Trang Cao Tiện, hắn không thể không suy nghĩ nhiều.
Sở dĩ để Ngỗ Quan Vương có mấy ngày tự do, cũng là vì hắn có việc cần hành động đơn độc.
Mai Học Lâm, Vệ quốc, Du Khuyất... Thật là quá trùng hợp. Phải chăng nhiệm vụ ám sát Du Khuyết lần này có liên quan đến Trang Cao Tiện, thậm chí đây có khi nào chỉ là một âm mưu khác do Trang Cao Tiện dàn dựng nhằm lợi dụng tay Cảnh quốc để giết hắn không?
Khả năng này cực kỳ nhỏ.
Trước hết, thời điểm Địa Ngục Vô Môn nhận nhiệm vụ ám sát này là trước khi hắn rời khỏi Tê quốc, và trong Địa Ngục Vô Môn, hắn gần như chỉ chiếm một chỗ ngồi, ngoài việc nhận hành động ở Hữu quốc lần đó, thì chưa từng nhận thêm bất kỳ nhiệm vụ nào. Cho dù có phân phát một nhiệm vụ tới Địa Ngục Vô Môn, thì cũng không chắc Biện Thành Vương sẽ tham gia.
Hơn nữa, chỉ có duy nhất bản thân Doãn Quan mới biết danh tính thật sự của cái thân phận Biện Thành Vương này. Doãn Quan không có lý do gì để bán đứng hắn, hay nói cách khác, nếu Doãn Quan thực sự muốn bán đứng hắn, thì có quá nhiều cách và quá nhiều cơ hội, y không cần phải đợi đến tận ngày hôm nay.
Vậy thì việc Lâm Chính Nhân đi sứ Thịnh quốc, đến tột cùng là vì cái gì?
Biện Thành Vương suy nghĩ một lúc, quả quyết tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Tâm niệm vừa động, môn hộ mở ra, một con hạc giấy mập mạp liền lao thẳng tới. Hắn mở thư ra, trên đó chỉ ghi hai dòng chữ đơn giản——
"Trang Cao Tiện cử Lâm Chính Nhân làm sứ giả, xuất sứ tới Thịnh quốc.
Trang Cao Tiện cử Thanh Giang Thủy Quân Tống Thanh Ước làm sứ giả, bái phỏng Trường Hà Long Cung.”
Độc Cô Vô Địch lập tức phát động lời thỉnh mời không gian Tinh Hà, nhưng Chân Vô Địch lại không hồi đáp.
Hắn cũng không nóng nảy, yên lặng thi triển một trận đạo thuật, lại đi tới Luận Kiếm Đài đùa bốn mấy lần.
Quan đạo chính là con đường phù hợp nhất với Trọng Huyền Thắng. Lúc đầu, hắn ta chính là người đàn áp Khương Vọng trên Luận Kiếm Đài. Sau này, trong cuộc cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân, hắn ta dứt khoát từ bỏ chiến lực cá nhân, tập trung vào việc phát triển thế lực. Cho đến khi thành công tập tước Bác Vọng Hầu, hắn ta đã đi lên con đường thông thiên bằng phẳng. Với trí tuệ của mình, hắn ta hoàn toàn biết cách làm sao để cho việc tu hành của mình trở nên hoàn mỹ hơn.
Trước khi hắn rời khỏi Tê quốc, tên mập mạp này đang cầu Thần Lâm vô khuyết, chuyện này khó tránh khỏi có chút phức tạp, nên hắn chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.
Ước chừng hai giờ sau, Chân Vô Địch lững thững đến muộn, hai người ngồi ở Tinh Hà Đình.
Tên mập này có lẽ có chút mệt mỏi, vừa gặp mặt liền dựa thẳng vào chiếc ghế dài đã được huyễn hóa thành, nhắm mắt lại hỏi: 'Đã nhận được tin tức chưa?"