1380 Chương 3874
1380 Chương 38741380 Chương 3874
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh âm trong sương mù nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ lo lắng về mức độ uy hiếp này hay sao?”
Tần Quảng Vương nói: “Ngươi đương nhiên không lo lắng, huống chỉ là sợ hãi. Các ngươi chỉ là không muốn thêm nhiều phiền toái … cần thiết sao?”
“Ha ha ha ha ha, người trẻ tuổi ngày nay thật là... xảo quyệt hơn nhiều so với chúng ta năm đó!” Thanh âm trong sương mù đáp: “Được rồi! Vậy ta sẽ hỏi ngươi mấy câu, trả lời xong sẽ thả ngươi di
“Không, không, không” Vào thời khắc này, Tần Quảng Vương lại lắc đầu một cái, y đứng ở ngay chính giữa cây cầu đá to lớn, tự mang theo một loại trật tự riêng. Y nhìn đám sương mù trước mặt nói: “Trước đó, ta cần hỏi ngươi vài vấn đề trước. Sở dĩ ta nhận nhiệm vụ như vậy, và hôm nay dám mạo hiểm dừng lại trước mặt ngươi, vì ta hy vọng ngươi có thể giải quyết mối nghi hoặc đã tồn tại trong lòng ta nhiều năm”
“Nếu ta không trả lời thì sao?” Thanh âm trong sương mù hỏi ngược lại.
“Địa Ngục Vô Môn làm ăn niêm vết giá cả rõ ràng, chúng ta không làm việc thiện, cũng không kết giao bằng hữu” Tân Quảng Vương nói: “Ngươi không trả lời vấn đề của ta, ta làm sao có thể trả lời vấn de của ngươi?” Trong sương mù truyền tới thanh âm cười khẽ: “Vậy ngươi hồi đi”
Tần Quảng Vương mặt không biểu tình, nhưng lại nói gằn từng chữ một —— “Tại sao con đại bá vương ở Thiên Hữu quốc lại có thể nằm ở đó khoái hoạt như vậy?” Trên cầu Ly Vẫn, gió thổi im lìm.
Lúc này chẳng có một thanh âm nào có thể ảnh hưởng tới thính giác của Tần Quảng Vương.
Sẽ chẳng có nghỉ vấn nào có thể che lấp đáp án của y.
Từ Hạ thành Hữu quốc di tới, cướp thức ăn trên miệng cọp, nhảy múa cùng cái chết, đạp hết non sông, không cầu diệu pháp, chỉ muốn một đáp án, một đáp án mà thôi! Trong sương mù, âm thanh kia im lặng một lúc, sau đó cười to: “Doãn Quan à, giờ thì ta nhớ tên ngươi rồi! Ngươi thật là dũng cảm!” Tần Quảng Vương nói: “Không cần khen ta, chỉ cần trả lời ta”
“Vấn đề này, nếu ngươi hỏi ta sớm một chút thì đúng là không có đáp án. Nhưng bây giờ... Thật ra nói cho ngươi biết cũng không sao." Âm thanh truong sương mù hơi cất cao, có một sự vui vẻ khó hiểu: “Con rùa kia được nuôi ở đó, là để bồi dưỡng Bá Hạ... Đứa con thứ sáu của Long Hoàng, Bá Hạ đội bia! Mà nó chỉ là một phần của một bản thiết kế khổng lô, chỉ tiết cụ thể hơn thì ta không thể nói cùng ngươi. Ta chỉ có thể nói cho ngươi rằng, nó liên quan tới kế hoạch Tĩnh Hải do Thừa tướng Cảnh quốc Lư Khâu Văn Nguyệt vạch ra!”
Đệ nhất nữ tướng các nước, danh hiệu “Văn tư như nguyệt chiếu vạn cổ” - Lư Khâu Văn Nguyệt!
Bi kịch của Hữu quốc, bị kịch của Doãn Quan, lần theo manh mối lại truy ra người này sao? Cái này có khác gì truy tới toàn bộ Cảnh quốc?
Tần Quảng Vương không nói gì.
Âm thanh trong sương mù tiếp tục nói: “Để triệt để dẹp yên hải loạn, ổn định hải cương, vì đại vận của Nhân tộc, vì lợi ích của người trong thiên hạ... Triều đình Cảnh quốc mới nuôi con cự quy kia ở đó, mới phái Cơ Viêm Nguyệt chấp hành việc này, mới can thiệp điều chỉnh cái gọi là quốc gia được trời phù hộ”
“Đáp án này có quá tàn nhẫn với ngươi hay không? Thứ gây nên bi kịch cả đời ngươi là một thứ tình nghĩa vĩ đại như vậy. Thứ ngăn ngươi truy tìm chính nghĩa lại là một loại chính nghĩa khác, một chính nghĩa hùng vĩ hơn. Ngươi tuyệt đối không thể nói Cơ Viêm Nguyệt chỉ vì bản thân. Ngươi tuyệt đối không thể nói những hy sinh trong quá trình bồi dưỡng Bá Hạ là điều vô nghĩa” Đáp án này tàn nhẫn không?
Đối với một số người đúng là tàn nhẫn. Những người ôm ấp ảo tưởng ngây thơ về thế giới này, những kẻ từ đầu đến cuối vẫn hoài mong đợi đối với nhân tâm, những kê không cách nào dứt bỏ cảm giác thương hại, luôn mang tỉnh thân trách nhiệm không ai hiểu thấu... Người như Khương Vọng!
Ta không phải.
Ngươi cho rằng ta là ai?
Tần Quảng Vương hiểu được sự vui thú của kẻ trong sương mù, mà y cũng cười nhạt: “Đáp án chính là đáp án, nó vô cùng thuần túy, không pha tạp ý nghĩa gì, đương nhiên cũng không bàn tới có tàn nhẫn hay không”
Âm thanh trong sương mù nói: “Xem ra ngươi không có ý định bỏ qua chuyện này. Dù cho ngươi biết sự chính nghĩa vốn có của nó, hiểu rõ nó là vì đại nghĩa”
Tần Quảng Vương khẽ nhếch miệng, khiến dáng ve thong dung của y nhiều thêm một chút khinh miệt: “Chính nghĩa của người khác thì có liên quan gì tới ta? Sao ta lại phải bận tâm thứ chính nghĩa này, Doãn Quan ta sao phải sống luẩn quấn như thế?”
“Ta chỉ quan tâm nỗi thống khổ của ta, ta chỉ quan tâm thiệt thòi của ta, ta chỉ bận lòng những thứ ta đã mất”
*Vĩ đại của bất cứ ai cũng không thể áp đặt lên ta”
Ném ta bằng mộc đào, chưa hẳn ta đã báo đáp lại quỳnh dao. Nhưng cho ta đau đớn, di nhiên ta sẽ tặng lại đau đón”
Ta sao có thể sống một cách thống khổ như Khương Vọng?
Ta sẽ chỉ mang thống khổ tới cho người khác.
Ngay từ đầu không có ai cho ta đường đi, ta cũng không có ý định để lại đường lui cho kẻ khác. Cho nên chúng ta mới có tên là “Địa Ngục Vô Môn”.
Âm thanh trong sương mù cười nói: “Ngươi đúng là hạng vô đức”
“Đức chẳng qua là gông xiểng của kẻ tâm thường, đạo chẳng qua là giáo hóa mục nát” Tần Quảng Vương nghênh sương mù, đón hơi gió: “Người khác nói thế nào không quan trọng, ta muốn làm thế nào mới quan trọng”
Âm thanh trong sương mù nói: “Sở dĩ ngươi cho rằng nó là giáo hóa mục nát, đó là bởi vì ngươi chưa được nhìn thấy đại đạo chân chính... Có cân nhắc tới chuyện bái sư không?”
“Ta cũng muốn, đáng tiếc ngày này tới quá muộn” Tần Quảng Vương bình tĩnh mỉm cười: “Ta đã đi trên con đường của riêng mình, đi quá lâu rồi, không thể quay đâu. Vả lại, các ngươi cũng không cần một tên Doãn Quan, mà ta đã trải qua đau khổ, rất cần một Tần Quảng Vương. Chúng ta cứ duy trì quan hệ buôn bán đơn thuần là được”
Âm thanh trong sương mù có vẻ hứng thứ: “Duy trì?”
“Đương nhiên” Tần Quảng Vương nói: “Các ngươi là ai, muốn làm cái gi từng làm cái gì, ta đều không quan tâm. Chỉ cần giá cả phù hợp, lần sau ngươi vẫn có thể tìm tới chúng ta”
“Thú vị đấy” Âm thanh trong sương mù khen một câu, cũng không dây dưa thêm nữa, với thế lực của bọn họ quả thực không cần thêm một tên Doãn Quan. Tuy quý trọng tài năng, nhưng chưa chắc đã có sức để giáo hóa. Bèn hồi: “Bây giờ có phải đến phiên ta đặt câu hỏi?”
Tần Quảng Vương mỉm cười nói: “Ta nhất định thành thật trả lời”
“Được” Âm thanh trong sương mù suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Du Khuyết đã chết thật hay chưa?”