Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3886 - 1271 Chương 3886

1271 Chương 3886 1271 Chương 38861271 Chương 3886

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Biện Thành Vương dạo bước trong đám người, Mục Thức thoáng buông ra, có thể nhìn rõ mỗi biểu tình trên những gương mặt mà ánh mắt mình chạm tới.

Hoặc già hoặc trẻ, hoặc vui vẻ hoặc ưu sầu, giống như đang chứng kiến nhân sinh của từng øương mặt.

Người tu hành một đường leo lên, vượt qua thiên nhân cách, cuối cùng sau khi như thần lâm thế, vẫn cần phải nhìn rõ chân thực, hiểu rõ nhân chỉ vi nhân, nhân hành vu thế (1) cuối cùng mới có thể trở thành Chân Nhân đương thế.

(1) Nhân chỉ vi nhân, nhân hành vu thế: cách đối nhân xử thế của một người, cách con người sống trên đời. Hắn tự sáng tạo ra Nhân Đạo Kiếm Thức. Từ khái niệm nhân hải mang mang hư vô mổ mịt, đến có Nhân Đạo Kiếm, Lão Tướng, Danh Sĩ, Niên Thiếu Khinh Cuồng, Thân Bất Do Kỷ, Tương Tư... Đến cuối cùng một kiếm thông thần, thành tựu Nhân Tự Kiếm đỉnh thiên lập địa.

Nhưng hắn vẫn không dám nói, hắn hiểu được "Nhân".

Hắn nhìn thấy mỗi người đều có hành trình dài của chính mình, mà hắn cũng đang đi trên con đường gian nan của bản thân.

Hắn là tòa lầu cao bên ngoài của đạo đồ, là tòa tỉnh lâu truyền đạo này tại vũ trụ.

Hắn là Thần Lâm đạo đồ vô khuyết, kim thân vô lậu, bản tâm vô hám, vừa vào Thần Lâm, liền chứng "cường".

Nhưng một điểm "Chân" này, vẫn không thể khinh cầu. Mỗi người đều có thể "làm chính mình" nhưng làm thế nào để lấy "Thế Chân" đến "Ngã Chân" (2), làm thế nào để hiểu thế (3) sau đó tự hiểu mình?

(2) Thế chân: "thật" của thế giới; ngã chân: "thật" của bản thân mình.

Các học thuyết nổi tiếng trong thiên hạ đều có tỉnh vực để neo định, phương pháp đồng hành cùng đại đạo. Rất nhiều người đến Thần Lâm mới xác lập đạo đồ, có rất ít tu sĩ bắt đầu quá trình này tại Ngoại Lâu.

Thế nhưng khi tu sĩ vượt qua thiên nhân cách, trải qua trạng thái thần nhi minh chị, trong quá trình hiểu rõ thế giới này cũng sẽ bị vô số thứ từ hồng trần dính vào.

Quyền vị, danh lợi, yêu hận, nhân quả... Ngàn vạn sợi dây hồng trần, quấn thân như chăng tơ thành kén.

Phật gia cầu thoát ly khổ hải, Đạo môn cầu tâm ta tiêu dao, Nho gia tùy tâm sở dục không vượt khuôn... Những thứ ho đối kháng đều là sợi dây hồng trần.

Quá trình lấy tâm chứng đạo, chính là đánh nát mình để hiểu sâu hơn về thế giới, cuối cùng mới tìm lại từng điểm nát đó từ hồng trần, để thấy "Chân".

Đây sao có thể là chuyện dễ dàng chứ?

Con người luôn không ngừng biến hóa, không ngừng trải qua đủ thứ chuyện, cùng là một người những mỗi thời khắc lại là một "ta" khác.

Chân Nhân sao mà khó!

Đại kiệu xa hoa chở Chương Thủ Liêm ung dung đi trên phố dài.

Kiệu tám người khiêng có thể nói là đã đi quá giới hạn, mà phần vượt quá giới hạn này cũng chỉ mới bắt đầu được mấy năm.

Có thể đứng đầu An Ấp Tứ Ác trong thời gian ngắn như vậy, cũng có thể xem như một loại bản lĩnh, nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng, thành An Ấp có lẽ không có ác nhân nào nên hồn —— không phải là không có kẻ ác mà là ke vừa ác vừa ngốc, ngốc đến mức tên tuổi truyền xa, rất khó có thể tồn tại lâu dài trong một chính quyền đang không ngừng tiến bộ.

Chương Thủ Liêm không biết kiêng dè, cũng có thể xem là một cảnh tượng đặc di trong thành An Ấp. Một bên là những người vừa phạm tội liền bị trách phạt, thể hiện sự toàn vẹn của pháp chế Ngụy quốc; một bên là Chương Thủ Liêm trắng trợn cướp đoạt của người dân vô số vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

Chỉ có thể nói Chương hoàng hậu có công phu thổi gió bên gối lợi hại, khiến cho Thánh Thiên tử cũng bị che mắt.

Những tấu chương vạch tội Chương Thủ Liêm gần như có thể chất cao bằng một người nhưng ông ta vẫn có thể kê cao gối không lo.

Tháng trước, thậm chí còn hành hung Ngự Sử mắng mình dữ dội nhất, tuyên bố "ta chính bạch y tướng" rồi nghênh ngang rời đi. Việc này có không ít người chứng kiến, sau đó cũng chẳng thấy ông ta bị trách phạt. Từ đó về sau, ông ta càng thêm ngông cuồng, thường làm chuyện xác, thân chán quỷ ghét.

Đại kiệu của Quốc cữu gia vừa đến, biển người đang rộn ràng liền tản ra khắp mọi nơi, mọi người tránh xa như tránh rắn rết. Biện Thành Vương mang mũ trùm khoác hắc bào trong biển người mênh mông cũng chỉ là một giọt nước. Ngay lúc theo biển người đi ngang qua đại kiệu của phủ Quốc cữu, hắn rẽ về một hướng khác, một mình tiến thẳng về đại kiệu kia.

Giờ phút này, trên con đường phố sam uất, nói ít cũng có đến mấy ngàn người.

Cỗ kiệu của Chương Thủ Liêm rêu rao khắp nơi, ít nhất cũng bị mấy trăm người hoặc ghét bỏ hoặc oán hận nhìn chằm chằm. Nhưng không một người nào nhìn thấy hoặc là nghe thấy Biện Thành Vương!

Ánh mắt có trọng lượng, cùng lúc thao túng nhiều ánh mắt như vậy, thay đổi nhiều nhĩ thức như vậy đối với Biện Thành Vương mà nói cũng xem như là một loại khiêu chiến. Hắn đã làm được đến mức hoàn hảo.

Phủ quốc cữu hoặc là trong một gian phòng tại tiểu viện bí ẩn nào đó, trong ban đêm cô tịch hoặc sáng sớm không người... Thời gian cùng địa điểm có thể xảy ra một cuộc ám sát nhất không nằm trong sự lựa chọn của Biện Thành Vương.

Hắn hành tau tại góc chết của thị giác, bên ngoài điểm cực hạn của thính giác, đã vượt qua ý nghĩa phàm tục, cũng không bị trói buộc bởi quy tắc.

Hắn xốc màn kiệu, ung dung đi tới trước mặt Chương Thủ Liêm, chậm rãi ngồi xuống. Mà Chương Thủ Liêm hoàn toàn không phát hiện.

Vị quốc cữu gia Ngụy quốc này ngồi một mình trong đại kiệu rộng rãi, chuyên tâm dùng ống nhòm quan sát ngoài cửa sổ —— theo tin tức trong tình báo, vật này có thể điều chỉnh được góc độ, hiển thị hình ảnh rất rõ, giúp ông ta có thể lựa chọn những người phụ nữ xinh đẹp trong đám người, rồi lúc nào đó nổi lên hứng thú thì đến cướp về nhà. Bây giờ, ông ta có muốn mở cửa kiệu quan sát thì cũng không nhìn rõ được, toàn bộ những cô nương nhà lành kia vừa nhìn thấy Chương Thủ Liêm liền tránh.

Biện Thành Vương nhướng đôi xích mâu, đảo qua toàn bộ bố trí trong cỗ kiệu, cẩn thận tránh đi những trận văn có thể báo động kia, cùng lúc đó kiếm khí dưới chân cũng nổi lên, nhẹ nhàng quét ngang trước người.
Bình Luận (0)
Comment