1236 Chương 3896
1236 Chương 38961236 Chương 3896
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không tin một lời nào trong số những lời mà Sâm Hải Lão Long vừa nói. Mặc dù hắn biết rất ít về Hải tộc.
Nhưng 'đập tan sấm sét hủy diệt thế giới, trấn áp vòng xoáy bóng tối vĩnh cứu, bảo vệ chư phương hải vực, hình như là những gì Cao Giai đã làm. “Phát triển hải thú, tăng cường tiềm lực chiến tranh của tộc dân, vô tư chia sẻ pháp thuật sáng tạo ra, phát triển lực lượng cộng đồng' hình như là chuyện mà Phúc Hải đã làm...
Cái lão Sâm Hải Lão Long này mà thực sự có thể làm được mấy điều ấy, thì làm sao đến nỗi nhiều năm như vậy còn không thể trở thành Hoàng Chủ, còn phải chạy đến Sâm Hải Nguyên Giới tác oai tác quái như vậy làm gì?
Có lẽ sự thật duy nhất trong đoạn nói vừa rồi là lão 'không thể không chạy trốn khỏi Thương Hải, sống lưu vong trong vũ trự... Khương Vọng hỏi: “Gian tặc đó là ai?”
Sâm Hải Lão Long thở dài nói: “Ngươi hẳn cũng biết, tên gian tặc đó có tên là “Thái Vĩnh”
Lão lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó đáng lẽ phải là tên của ta!”
Long Bàn Thiên Phật Tự Thái Vĩnh Hoàng Chủ!
Khương Vọng đâu chỉ là biết?
Mà còn là khắc sâu ấn tượng!
Chưa kể những điều khác, chỉ cần câu “Những kẻ hôm nay vấy máu Thiên Phật Tự, đều phải chết cùng với Thái Vĩnh ta. Cho dù hắn đứng ở lập trường đối nghịch, cũng không thể không khen một câu có trách nhiệm.
Đối mặt với sự tấn công của đại quân Nhân tộc, Thái Vĩnh đã chủ động hy sinh bản thân, dùng long huyết tưới long vực để tranh thủ thời gian cho Thiên Phật, chẳng lẽ sự thể hiện này lại không đáng tin hơn Sâm Hải Lão Long hay sao?
Khương Vọng bất động thanh sắc nói: “Gã dùng tội danh gì để vu khống ngươi?”
Sâm Hải Lão Long cười lạnh nói: “Gã nói ta ăn trộm bảo vật của Thiên Phật, đúng là chuyện nực cười nhất trên đời! Ta không tin Phật giáo, không tu hành Phật giáo, vậy trộm thứ đó có ích lợi gi chứ? Trộm bí bảo của Long Hoàng còn nói được! Ách, ý ta là, ta cả đời này đỉnh thiên lập địa, đứng phải thẳng ngồi phải ngay, há có thể chịu đánh gãy cột sống làm đạo tặc được?”
Xem ra cái tên này thật sự đã đánh cắp bảo vật của Thiên Phật... Nhưng bảo vật của Thiên Phật này không biết vì lý do gì đã bị phong ấn, hoặc là Sâm Hải Lão Long chưa lấy lại được lực lượng, nên không thể sử dụng được? Chẳng lẽ vì thế nên mới không có tác dụng øì trong quá trình tranh đoạt Tinh Quân với Quan Diễn tiên bối hay sao?
Khương Vọng nhanh chóng nhớ ra rằng, ban đầu hắn tra hỏi Yến Kiêu các loại bí mật liên quan đến Sâm Hải Lão Long.
Yến Kiêu khóc lóc thảm thiết nói rất nhiều, trong đó có một số điểm mấu chốt.
Đầu tiên, cách Sâm Hải Lão Long đến được Sâm Hải Nguyên Giới, là trong tình huống không có khả năng kiểm soát, trực tiếp đụng trúng Nguyên Giới, đến nỗi đến nay ở nơi đó vẫn còn lưu lại một hẻm núi cực kỳ lớn. Rõ ràng lúc đó lão đang bị kẻ thù hùng mạnh nào đó truy kích, buộc phải chạy trốn trối chết.
Thứ hai, tình trạng của Sâm Hải Lão Long lúc đó vô cùng tồi tệ, lão phải trốn trong một gốc cây cổ thụ, ngủ say nhiều năm mới tỉnh lại. Bằng cách thu thập tín ngưỡng của các sinh linh từ Nguyên Giới, lão dần dân hồi phục, thẳng cho đến khi lão hoàn thành việc xâm chiến hoàn toàn Sâm Hải Nguyên Giới.
Thứ ba, Sâm Hải Lão Long cất giấu trân bảo trong kẽ hở của thế giới!
Hai cái đầu tiên tương ứng với thông tin Sâm Hải Lão Long chạy trốn ra khỏi Thương Hải và sống lưu vong trong vũ trụ, và cái thứ ba ứng với thông tin Sâm Hải Lão Long ăn trộm bảo vật của Thiên Phật!
Thiên Phật dám tranh đoạt với Thế Tôn, nên mới lưu lại sự tồn tại vĩ đại là Sa Bà Long Trượng, thứ có thể đối đầu với Triều Thương Ngô Kiếm!
Một tồn tại như vậy còn để lại bảo vật gì, giá Lúc đó Yến Kiêu nói hắn ta biết chính xác vị trí Sâm Hải Lão Long cất giấu bảo vật, rất có thể nó đã được Sâm Hải Lão Long cất giấu khi đang né tránh truy sát, phải chờ cho đến khi cướp được Ngọc Hành rồi mới lấy ra. Đáng tiếc lúc đó Khương Vọng không tin Yến Kiêu, sau đó lại nóng lòng lên trời giúp đố Quan Diễn tiền bối tranh đoạt Ngọc Hành. Cuối cùng, Yến Kiêu đã trực tiếp bị Sâm Hải Lão Long nuốt chứng, không còn cơ hội điều tra sâu hơn.
Con rồng già này đã nhiều lần dụ dỗ hắn đi tới một địa phương nào đó học Động Chân chỉ pháp, chẳng lẽ lão muốn mượn lực lượng của món bảo bối đó để thoát khỏi cảnh trói buộc? Chung quy vẫn nên nói với Quan Diễn tiên bối một tiếng, để cho lão nhân gia y lục soát các khe hở của Sâm Hải Nguyên Giới thử xem... Khương Vọng trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Trộm bảo vật của Thiên Phật ... Điều này quả thực có chút hoang đường. Cái loại tội danh này, sao những Hải tộc khác lại có thể tin được?”
Sâm Hải Lão Long thở dài một tiếng: “Tất cả là do ta bình thường quá chính trực và ngay thẳng, đắc tội quá nhiều thế lực. Còn cái tên Thái Vĩnh kia lại là một kẻ cực kỳ giỏi ngụy trang, lừa gạt sự tín nhiệm của không ít cường giả. Ta hoài nghi chính gã mới là tên trộm bảo vật của Thiên Phật, nhưng lại đổ tiếng xấu cho ta... Lúc bọn họ tấn công tập thể, ta ngay cả cơ hội giải thích cũng không có!"
Thanh âm của lão trở nên thống khổ, thậm chí còn nặn một chút nước mắt đục ngầu chảy ra từ khóe mắt rồng: “Từ ngày trốn thoát khỏi Thương Hải, ta đã tự nhủ rằng ta không còn muốn làm một quân tử lương thiện nữa, thà rằng ta phụ thiên hạ chứ sẽ không bao giờ để thiên hạ phụ ta! Cho nên ta mới biến thành thứ mà ngươi thấy sau này!”
Cái góc độ tự bào chữa này đúng là cực kỳ sâu sắc!
Lão long thấu hiểu lòng người.
Lão không bào chữa một lời nào cho những điều xấu xa mà lão đã làm trong Sâm Hải Nguyên Giới.
Đơn giản chỉ cần thực hiện một cách tiếp cận khác, giải thích nó từ góc độ “Tại sao ác long lại ác?.