1291 Chương 3906
1291 Chương 39061291 Chương 3906
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hàn Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì Hạ quốc thì như thế nào? Vì chính mình thì làm sao?”
Khương Vọng nhàn nhạt nói: “Thử hỏi hôm nay ai có thể đại diện cho Hạ quốc? Hạ hoàng, Mân vương hay là ngươi? Hôm nay Hạ hoàng là An Lạc Bá, Mân vương là Tế Thượng Khanh. Hạ quốc mà ngươi muốn hy sinh, đang ở nơi nào?”
Hàn Thiệu nhất thời không nói nên lời.
Khi An Lạc Bá còn là Hạ hoàng, ông ta đã nổi điên đến mức muốn dẫn dắt Họa Thủy bao trùm cả quốc gia. Khi An Lạc Bá đã là An Lạc Bá, ông ta lại vui vẻ đến quên mất Hạ quốc. Vậy người Hạ nhớ Hạ quốc thế nào đây? Nam cương của Đại Tề ngày hôm nay, không dám nói là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng cũng có thể nói được một tiếng chính trị minh bạch. Tô Quan Doanh Sư Minh Thành, một văn một võ, thống trị Nam Hạ cực kỳ tốt. Người Hạ quốc không hề nhớ tới Hạ quốc.
Trên thực tế, Hàn Thiệu vẫn luôn hiểu rõ, bản thân chính là tiểu số trong tiểu số người. Thứ hắn ta tưởng niệm không phải là Hạ quốc, mà là cuộc sống đã bị hủy diệt cùng với Hạ quốc của hắn ta.
Khương Vọng lại hỏi: “Nếu ngươi muốn báo thù cho chính bản thân mình, vậy tướng lĩnh phạt Hạ nhiều như vậy, tại sao ngươi lại hết lần này đến lần khác đến ám sát ta?”
Hàn Thiệu cay đắng nói: “Ngươi là người nổi tiếng nhất, lại không ở Tề quốc, giết chết ngươi ta còn có cơ hội chạy trốn”
Bạch Ngọc Hà không khỏi bật cười: “Đúng là rất có đạo lý" “Không biết nên nói ngươi là ngu ngốc hay là thông minh” Khương Vọng lắc đầu một cái: “Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi lại chạy tới hành thích ta. Nói ngươi thông minh, ngươi lại chạy tới hành thích ta”
Hàn Thiệu cả giận nói: "Muốn giết thì giết, đừng nói mấy thứ ta nghe không hiểu!” Khương Vọng cười một tiếng, duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng vạch ra một đường.
Huyết dịch của Hàn Thiệu lập tức đình trệ, hô hấp ngừng lại, ý thức chìm xuống! Trong vực thẳm đáng sợ của sự sụp đổ vô tận, sự đau thương, thống khổ, tiếc nuối của hắn ta, cứ thế tất cả đều tan biến. Cứ như thế, cứ chết như thế, giống hệt như một con kiến hôi——
Hắn ta chợt mở mắt, hít từng hơi từng hơi thật sâu, mới phát hiện bản thân vẫn còn sống!
Sợi dây thừng trên người hắn ta đã được cắt đứt, sự trói buộc do ánh mắt của người chặt củi áp đặt lên người hắn ta cũng đã tan biến.
Hắn ta nhìn thấy Khương Vọng khẽ nghiêng đầu, tùy ý nói: “Đi đi”.
Hàn Thiệu ngẩn người tại chỗ, không biết phải làm gì.
“Mỗi người đều có vai trò riêng của mình trên chiến trường, bất kể bản tâm của họ là gì. Sau khi cổi bỏ áo giáp, ta chỉ cầu mọi chuyện thuận theo bản thân, cũng lười muốn níu kéo lại mỗi hận thù cũ. Hôm nay vừa khéo tâm trạng tốt, nên ta sẽ tha cho ngươi một mạng” Khương Vọng tùy ý đứng lên nói: “Ngươi đã chết một lần rồi, vậy nên hãy trân trọng cuộc sống mới này của ngươi, ta không phải là người hay mềm lòng nương tay gì, lần sau đừng có tự ý tìm tới cái chết nữa.”
Hắn không quan tâm tới tên tàn dư của Hạ quốc cũ này nữa, mang theo Tịnh Lễ và Liên Ngọc Thiền rời khỏi nơi này.
Lâm Tiện tiếp tục chẻ củi, Bạch Ngọc Hà nhàm chán ngáp một cái, bản thân đi kiểm tra phòng bếp.
Trong lúc nhất thời, không ai để ý đến Hàn Thiệu, với tư cách là một sát thủ bị bắt làm tù binh lại được thả ra, hắn ta ngơ ngác ngồi trên nền đất trong phòng chứa củi, thẫn thờ hồi lâu.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhỏ này, Khương Vọng dẫn hai người đi lên lâu trên, thuận miệng nói: “Đi lên lầu nhìn qua nơi ở một chút đi, khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta sẽ tu hành ở cùng một chỗ."
Hắn lưu tâm nhìn Liên Ngọc Thiền: “Chờ đến khi mọi chuyện giải quyết xong, ngươi có thể quay về”
Liên Ngọc Thiền tự nhiên hiểu rằng cái gọi là mọi chuyện giải quyết xong, có nghĩa là sứ thần Trang quốc rời khỏi Tượng quốc. Nàng ta muốn hỏi đông gia của mình, tại sao không nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết chết người Hạ quốc kia đi, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ 'ừ một tiếng.
Ba người đi lên lâu, tiếng bước chân dân dần hòa làm một.
Khi lên đến lầu bốn, đúng lúc gặp người nam tử tên Hí Mệnh đi xuống lâu dưới tình tiền, hắn ta cứ thế gật đầu chào hỏi với Khương Vọng.
Cầu thang rất rộng rãi, nhưng nếu cùng một lúc chứa bốn người cùng đồng hành, thì khó tránh khỏi sẽ đụng nhau.
Khương Vọng mỉm cười ấm áp, Hí Mệnh ánh mắt có chút say.
Tịnh Lễ nghiêm túc nhìn Hí Mệnh.
Liên Ngọc Thiền không biết người này là ai, song kiếm giắt trên thắt lưng không hiểu sao lại rung lên, phải giơ tay đè xuống. Khương Vọng đột nhiên hỏi: “Hí huynh, có muốn lên lầu trò chuyện một lát không?” Hí Mệnh dừng bước chân đang đi xuống lâu lại, có chút bất ngờ nói: “Có thuận tiện không?”
Khương Vọng giơ ngón tay chỉ vào Tịnh Lễ, một lời hai nghĩa cười nói: “Đây chính là thuận tiện chi môn.”
Thuật ngữ thuận tiện chỉ môn, nguyên bản chính là để nói đến con đường mà Phật giáo hướng dẫn người đi vào nhập giáo, sau này mới phát triển thành một từ ngữ chỉ sự thuận tiện của con người.
Hí Mệnh khẽ mỉm cười: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh”
Thế là bốn người lên lầu, trực tiếp đi lên tầng trên cùng.
Khương Vọng lấy ra mấy cái bồ đoàn, mời ba người ngồi xuống. Căn phòng nơi hắn bình thường thường ngồi tĩnh tọa tu luyện này trống rỗng, không có đồ trang trí nào, ngay cả khi có bốn người ngồi cùng nhau, cũng không hề chật chội.
“Hí huynh, công việc làm ăn sắp tới của huynh đều cần phải tới Tinh Nguyệt nguyên hay sao?” Khương Vọng hỏi.
Tư thế ngồi xếp bằng của Hí Mệnh vô cùng chính thống, bản thân đoan chính, không một tia qua loa, nghe thấy vậy, hắn ta mỉm cười nói: “Cũng không sai biệt lắm”
Nụ cười của hắn ta khiến người ta có cảm giác hắn ta rõ ràng không thích cười nhưng lại cười rất tiêu chuẩn, độ cong của khóe miệng cứ như được đo bằng thước kẻ rồi vẽ ra.
Khương Vọng ngoài dự đoán của mọi người nói: “Vậy trong khoảng thời gian này ngươi không ngại thì có thể ở lại Bạch Ngọc Kinh, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận tu hành” Hi Mệnh rất kinh ngạc nói: “Khương huynh có quen biết ta sao?”
Khương Vọng đáp: “Trước ngày hôm nay, hoàn toàn không quen biết”
“Nếu không quen biết, vậy ngươi..."
“Đây chính là lý do tại sao ta mời ngươi."