1224 Chương 3936
1224 Chương 39361224 Chương 3936
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng thuận miệng nói: “Sao ngươi lại gọi Khương Vô Tà là thúc thúc?”
Thanh âm của Tật Hỏa Dục Tú cực kỳ bình tĩnh, sự bình tĩnh này giống hệt như một dòng suối nhỏ lặng nước: “Phụ thân của ta vì cứu ta mà chết. Nếu như ta không nhớ tới ông ấy, thì sẽ chẳng còn ai nhớ tới ông ấy nữa. Cho nên ta không thể gọi người khác là phụ thân được”
“Thật xin lỗi” Khương Vọng nhìn Tat Hỏa Dục Tú, vô cùng nghiêm túc nói lời xin lỗi. Tật Hỏa Dục Tú hơi nghiêng đầu ngồi trên ghết, chiếc mặt nạ Vu Chúc khoa trương trên mặt tựa như đang mỉm cười: “Không sao đâu” Mọi thứ ở Khánh Hỏa Bộ đều khác xa trước đây.
Nhưng Vô Chỉ Địa Quật lại không có sự thay đổi gì.
Chỉ là khi bước vào trong Địa Quật, ngươi sẽ phát hiện ra có rất nhiều chiến sĩ, còn có rất nhiều các loại quân giới khác nhau.
Khương Vọng dẫn theo Tật Hỏa Dục Tú, một đường đi thẳng không gặp bất kỳ trở ngại nào, đi thẳng tới trước U Quật.
Màn đêm đen nhánh như mực tựa như dòng nước, lưu động bên trong huyệt động to lớn. Ngoại trừ những con tỉnh thú đó ra, chưa có ai có thể nhìn thấy bên trong U Thiên còn có thứ gì khác.
Khương Vọng bây giờ đã không còn giống như lúc trước, ánh mắt tựa như kiếm, trực tiếp xuyên thủng màn đêm, lặn sâu vào nơi cực sâu đó.
Nhưng khi lặn xuống chưa tới trăm trượng, đã không thể tiếp tục đi xuống được nữa. Con ngươi bên trái của hắn chuyển thành màu xích kim, bên trong màu kim sắc bất hủ có một bóng hình nhỏ bé đến không thể nhìn thấy, cực kỳ sống động hết nhìn đông rồi lại ngó tây.
Mục Tiên Nhân tọa trấn Càn Dương Chỉ Xích Đông!
Giống như một tảng đá chìm xuống biển, ánh mắt lại một lần nữa lặn sâu ba trăm trượng.
Vẫn không tìm thấy gì, dĩ nhiên còn lâu mới chạm tới điểm cuối cùng. Hắn cũng không biết liệu có điểm cuối cùng hay không.
Rốt cuộc bên dưới U Thiên là cái øì? Có phải đó là một mảnh bầu trời khác tương tự với Thanh Thiên hay không?
Khương Vọng không hề hiển diệu quang huy, cũng không cố gắng kích thích U Thiên, nhưng ánh mắt lại ngưng tụ thành thực chất, giết thẳng vào bên trong U Thiên, tựa như một ngọn đuốc sáng rực trong đêm dài. Ánh sáng đó không thể được phát hiện bằng mắt thường, nhưng nó lại đang bùng cháy rực rõ trước một số tồn tại ở nơi đó! Vù vù vù.
Tiếng gió gầm thét từ phía xa, tựa như một khúc ca ai oán đã dừng lại trong quá khứ. Tinh thú đang tới!
Những chiến sĩ trong Địa Quật nhanh chóng tập hợp lại và chuẩn bị cho trận chiến. Khương Vọng giơ tay ngăn cản: “Không cần lại gần, chỉ cần phòng bị là được”
Khánh Vương cho hắn đầy đủ quyền hạn, tu vi của hắn cũng rất có sức thuyết phục. Các chiến sĩ lặng lẽ bày trận, giữ một khoảng cách nhất định. Tat Hỏa Dục Tú ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn vào bên trong U Thiên, ngược lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Vào một thời điểm nào đó, trong bóng tối vô tận kia, bỗng nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng những đốm sáng lấm tấm. Tựa như tinh hà tràn đầy cuồn cuộn, tựa như đom đóm đang kết thành bầy.
Khương Vọng thu hồi ánh mắt từ khoảng cách cực hạn bốn trăm trượng, rút về đặt lên trên đàn tỉnh thú.
Hắn có lẽ là người duy nhất trong Vô Chi Địa Quật có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của tinh thú bên trong U Quật.
Hắn đã từng nhìn thấy cánh cửa Hồng Trần thừ hiện thế, nhìn thấy hình dáng của một con quái vật khổng lồ bên trong làn sương mù trong Nghiệt Hải, nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn tinh điểm với mật độ dày đặc ở trên đó. Nguyễn tông sư nói rằng đó là kỳ quan sinh ra từ đạo tắc hỗn loạn, đạo khu tan vỡ sau cái chết của một Chân Quân, không phải quái thú gì cả. Nói những tinh điểm kia là thành tựu thuật đạo của Chân Quân, là dấu ấn mà Chân Quân để lại trong Chư Thiên Vạn Giới.
Hiện tại hắn muốn xem xét thật kỹ xem, những tinh thú này rốt cuộc là thứ gì.
Đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm: “Con thú tỉnh này trông giống hệt như một con trâu a!”
Khương Vọng quay đầu nhìn Tật Hỏa Dục Tú, một người có lực lượng Đồ Đằng tương đối yếu nhược như nàng ta, lại đang sử dụng toàn bộ tỉnh lực nhìn chăm chú vào U Thiên.
“Ngươi có thể thấy được hình dáng cụ thể của tinh thú sao?” Khương Vọng không nhịn được hỏi. “Thấy rất rõ a!” Tật Hỏa Dục Tú đáp như chuyện đương nhiên.
Tiểu hài tử này có một đôi mắt vô cùng đặc biệt.
“Ngươi xác định đây là lần đầu tiên ngươi xuống Địa Quật sao?” Khương Vọng hỏi. “Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy tinh thú đấy” Tật Hỏa Dục Tú có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới nó đẹp như vậy."
“Chuyện ngươi có thể nhìn thấy những thứ ở bên trong U Thiên, trừ mẫu thân của ngươi ra, đừng nói cho bất kỷ ai khác” Khương Vọng thuận miệng dặn dò một câu, giơ tay ra ấn xuống một cái.
Động tác của hắn vô cùng tự nhiên nhưng lại vừa phải tự nhiên, tự có nhịp điệu riêng. Một hạt giống như một ngọn lửa màu hổ phách hình bầu dục, rơi xuống từ trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng lan rộng trong khắp U Quật. Diễm hoa nổ rộ, diễm tước bay lượn, diễm tinh rực lửa xuyên thủng bầu trời.
Hỏa Giới lần đầu tiên hiện ra bên trong thế giới Phù Lục.
Thế giới lửa lộng lẫy và hoa lệ, giống hệt như một cái lồng lưu ly to lớn, ụp thẳng đứng lên trên U Quật.
Trong đó là sinh cơ bừng bừng, vạn vật sinh SÔI.
Điều bắt mắt nhất là một tòa thành trì rực cháy hừng hực cực kỳ hoa lệ, bên trong thành trì người đến người đi, ngựa xe như nước. Co xí tung bay, ẩn ẩn có tiếng ôn ào. Và ở rìa của Hỏa Giới khổng lô này, ở vị trí của chòm sao Bắc Đẩu, có những tấm bia đá to lớn rực lửa đứng sừng sững ở đó.
Trên mỗi tấm bia đá đều được khắc hoa văn Đồ Đằng vô cùng rõ ràng. Hoặc là đại biểu cho Khánh Hỏa Bộ, hoặc là đại biểu cho Tật Hỏa Bộ... Rất nhiều chiến sĩ Địa Quật đã quỳ xuống bái lạy ngay tại chỗ!