1297 Chương 3957
1297 Chương 39571297 Chương 3957
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng cho đến nay, mọi nỗ lực đều vô ích. Mãi cho đến lúc này, cho đến khi Tịnh Lễ ngăn cản được vụ tự bạo của Tiêu Lôi Bộ Đồ Đằng Linh, tìm thấy nhân quả trên thân của thứ này, từ 'quả' tìm được “nhân; cuối cùng lần đầu tiên thực sự nắm bắt được phương hướng của Ngao Quy!
Tuy biểu hiện không uy năng bằng tuyệt đỉnh thần thông Nhân Quả Loại trong truyền thuyết, nhưng cũng đã có mấy phần phong thái 'nắm duyên thành đường?
Đây chính là Lưu Ly Phật Tử hay sao?
Tịnh Lễ hợp chưởng trước mặt, chân đặt trên đầu rồng, đôi mắt trong veo nhìn về phương xa, tăng bào tung bay cuồng loạn trong gió.
Mặc tuyến chỉ long lay động thân mình, đưa cả ba người Khương Vọng, Hí Mệnh và Bạch Ngọc Hà lên trên lưng rồng, sau đó đột nhiên hướng về phía đông, phi thân đi với tốc độ cực kỳ kinh khủng!
Khương Vọng ngồi cách Tịnh lễ không xa, tay đè trường kiếm mặt đón gió lớn, toàn bộ khí tức đột nhiên ngưng tụ, dáng người tựa như thanh tùng.
Hí Mệnh ngôi ở vị trí cuối cùng trên lưng rồng, không nói một lời, chỉ có ánh sáng ngũ quang thập sắc mơ hồ lóe lên giữa mười ngón tay không ngừng biến ảo của hắn ta. Hắn ta đang tu sửa lại khôi lỗi của mình, tu bổ lại những cơ quan có thể tu bổ được, và kích hoạt những khôi lỗi cần làm nóng trước.
Đã tìm thấy vị trí của Ngao Quỳ, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến. Bạch Ngọc Hà... không cần chuẩn bị.
Tuy rằng hắn ta cũng là thiên kiêu Hoàng Hà, nhưng với tu vi hiện tại, đánh Ngao Quỳ quả thật không cần đến hắn ta.
“Hay là ta quay về Khánh Hỏa Bộ xem thử Liên Ngọc Thiển một chút nhé?” Hắn ta hỏi.
“Không cân, nàng ta tạm thời an toàn” Khương Vọng nhàn nhạt nói: “Ngươi cứ đi theo ta”
Với trí thông minh của Bạch Ngọc Hà, hắn ta đương nhiên nghe hiểu rằng Khương Vọng đã có chuẩn bị từ trước. Đồng thời hắn ta cũng biết, sự chuẩn bị này không thể nói trước thời hạn được.
Khương Vọng đã nói hết những thứ mà hắn có thể nói rồi, hắn chắc chắn sẽ không lừa gạt đại chưởng quỹ của Bạch Ngọc Kinh, linh hồn quân sư của tiên nhân cư như hắn ta. Thế giới Phù Lục không phải là thế giới của bọn họ, mọi thông tin liên lạc đều không thể đảm bảo an toàn——bản thân thứ này đã là một loại ám chỉ.
Mặc dù bọn họ cùng nhau đến thế giới này, cùng nhau đồng hành trên một con đường, nhưng ở thời khắc mấu chốt nhất này, có lẽ vẫn cân khảo nghiệm sự hiểu biết ngầm giữa bọn họ.
Hí Mệnh đã sử dụng các loại thủ đoạn của Mặc gia góp nhặt được khá nhiều thông tin tình báo, trên một số phương diện đã đạt được nhận thức chung với đông gia. Tịnh Lễ cũng có sự hiểu biết này, vậy loại hiểu biết ngầm là ở đây sao?
Bạch Ngọc Hà quay đầu hỏi: “Tiểu thánh tăng vừa mới tụng quyển kinh gì vậy?”
Tịnh Lễ vừa nắm chặt nhân quả mong manh, vừa nói: “Ta cũng không biết, ta cứ không ngừng tu luyện, đột nhiên có một ngày, lại có được một ít kinh văn. Sư bá của ta nói 'pháp vận hỗn thành, trời sinh đắc đạo; ta không hiểu lắm. Tại sao lại nói là trời sinh đắc đạo, cái này không phải do chính ta ngộ ra hay sao?”
Hí Mệnh lãnh đạm khó có thể tiếp tục duy trì vẻ lãnh đạm, mở miệng nói: “Sư bá mà tiểu thánh tăng nhắc tới, chính là quý tự phương trượng Khổ Mệnh đại sư hay sao?”
Tịnh Lễ chưa bao giờ quá thích cơ quan đại sư này, nhưng hắn ta không bao giờ đánh gãy bệ của sư đệ, sư đệ nói cần hợp tác thì hắn ta sẽ hợp tác, vì thế hắn ta nói: “Đúng vậy” Khương Vọng như có điều suy nghĩ nói: “Vậy sư phụ ngươi nói như thế nào?”
“Su phụ nói không muốn niệm cũng phải niệm ra, tránh cho mấy tên trộm ngốc học lén”
Hai chữ trộm ngốc kia lọt vào tai khiến Khương Vọng nghĩ đến Quán Tự Tại Nhĩ 》cua bản thân và ca 《 Giang Ngoại Đạo Kim Cang Lôi Âm) được kẹp bên trong bí tịch, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Sao Khổ Giác lại không cảm thấy xấu hổ nhỉ?
“..Y ta là, lão đánh giá như thế nào về bộ kinh này của ngươi.”
Dù đại địch đang ở trước mặt, lại bận bịu nắm bắt nhận quả trong tay, trên mặt Tịnh Lễ cũng khó giấu nổi ve kiêu ngạo: “Sư phụ nói bộ kinh thư này cho dù đặt với các tác phẩm trong Đại Thiên Thế Giới Chư Phật thì cũng đứng ở cấp độ cao nhất, chỉ đứng saubộ É Khổ Giác Trí Tuệ Kinh) do sư phụ sáng tác mà thôi. Phóng tấm mắt dõi theo dòng lịch sử của Phật tông, từ thời đại viễn cổ cho đến hiện nay, thiên phú của ta cũng chỉ kém mỗi người mà thôi!:
Trong lúc bận rộn, hắn ta vẫn liếc nhìn Khương Vọng một cái, nhiệt tình an ủi: “Sư đệ, ngươi có thể xếp ngang hàng với ta” Mấy lời ba hoa thổi phồng của Khổ Giác đều thổi hết trước mặt Tịnh Lễ rồi.
Cũng chỉ có Tịnh Lễ mới có thể vĩnh viễn tin tưởng không một chút nghỉ ngờ vào lời nói của lão mà thôi.
Khương Vọng sửng sốt một chút rồi nói: “Sao ta chưa từng nghe qua quyển kinh này, sư phụ dạy ngươi rồi hay sao?”
Phải đạt đến cảnh giới như thế nào mới dám viết tên mình vào tên của kinh thư đây.
Khổ Giác chắc chắn không phải là người có đệ nhất thiên phú trong Phật tông, nhưng lão tuyệt đối là gia hỏa đầu tiên ở cấp độ Chân Nhân dám biên soạn kinh thư như vậy.
Tịnh Lễ lắc đầu một cái: “Sư phụ nói không thể dễ dàng truyền kinh như thế, tuổi tác hiện tại của ta còn lâu mới có thể chịu đựng được trí tuệ của người. Chờ đến ngày ta có thể đuổi kịp người, thì mới có tư cách đạt được kinh thư”
Cái loại truyền kinh này từ trước đến nay chỉ yêu cầu về thiên phú, về ngộ tính, về căn cốt và tâm tính....Đây là lần đầu tiên nghe thấy có yêu cầu về tuổi tác.
Hài tử ngốc Tịnh Lễ này, sợ là vẫn chưa nghĩ tới việc tuổi tác của hắn ta vĩnh viễn không thể nào đuổi kịp tuổi tác của Khổ Giác được.
Đúng là biên bậy biên bal
Khương Vọng cũng suýt nữa thì tin.
Tại vì lạ ở chỗ, nếu như quyển kinh này thực sự tồn tại, thì Khổ Giác chắc chắn đã lấy nó ra khoe khoang từ sớm rồi.
Vấn đề là nếu như Khổ Giác dám đứng ở trước mặt hắn nói cái thứ đồ bỏ đi É Khổ Giác Trí Tuệ Kinh ) kia là Phật tông đệ nhất quyển kinh, hắn nhất định sẽ lấy từng từ từng chữ trong đó ra so sánh với các đại Phật môn chính tông.