Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3976 - Chuong 3977

Chuong 3977 Chuong 3977Chuong 3977

1280 chữ

Chương 3977

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bạch Ngọc Hà và Liên Ngọc Thiền đang dẫn quân lui về ngoại vi, ngăn chặn dư âm trận chiến.

Hí Mệnh còn đang quan sát, Mặc Võ Sĩ Tám Cánh của hắn ta đang muốn tiến tới thăm dò.

Đã thấy ánh kiếm nhoáng lên!

Lửa đỏ vờn quanh thân Khương Vọng, ánh kiếm chiếu vào mắt, khoác Súc Lược Hỏa Giới làm áo ngoài, chủ động xông vào phạm vi pháp thuật Vạn Tượng Thần Yên! Kẻ khác gọi đây là lấy thân mạo hiểm, còn hắn thì chỉ rao bước nhàn nhã!

Đi bộ thong dong giữa những mảnh vỡ Tật Hỏa Cung đang tuôn xuống như thác nước, không giống trả thù mà như đi tìm bạn cũ. Sau đó trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí dâng lên như thủy triều, ánh kiếm cuồn cuộn, không chút thương tiếc dấy lên dòng chảy pháp thuật hỗn loạn, Trường Tương Tư lóe lên sắc lạnh, một kiếm chém ngang chân thân của Ngao Quỳ...

Đó là một con thần long màu vàng.

Thân rồng đang giương nanh múa vuốt, kéo dài đến vô tận, sức mạnh của nó gần như có thể lật tung cả đại dương, thiên địa nhỏ nhoi không đủ để chứa.

Vảy vàng rực rỡ hiển lộ thiên uy, râu rồng dung đưa dấy lên sắm chớp.

“Tiểu tặc, dù sao cũng là chỗ quen biết, duyên phận khó có được. Ta không muốn làm hại tới tính mệnh của ngươi, ngươi lại vội vàng nhận lấy cái chết... Grào!”

Trong tiếng sắm dậy và mây đen rợp trời, ông ta thét dài một tiếng, tiếng rồng gầm phát ra uy lực khó lường, lấy thân rồng làm trung tâm, điên cuồng lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng.

Đây không phải âm sát thuật bình thường mà là hùng thanh khiến thiên địa cũng phải khuất phục.

Mặc dù từng bước bị ép đến nông nỗi này, ông ta vẫn cứ hùng uy ngập trời, một thân một mình tắn công tất cả mọi người.

Thời đại Yêu tộc gầy dựng thiên đình viễn cổ, rồng ngâm hổ gầm sư tử hống vốn là thần thông âm sát mạnh nhát. Bây giờ hỗ gầm sư tử hống đã không còn, ông ta lấy danh Ngao Quy, tái hiện âm vang kinh khủng đáng sợ từ thời viễn cổ.

Nhưng trên âm thanh này, có một âm thanh còn rõ ràng hơn: “Nghiệt súc! Hôm nay giết ngươi!”

Kiếm khí mở ra một con đường máu, Khương Vọng rảo bước mà tới, mảnh vỡ pháp thuật, dòng chảy hỗn loạn, long uy cản đường, tất cả đều không tồn tại! Deu bị chém tan!

Tay áo phần phật, bước thẳng lên thân rồng! Giờ khắc này, quanh thân von lửa, mắt hiện xích kim, đôi tai trong suốt lấp lánh, như được điêu khắc từ bạch ngọc, thần thánh cao xa, ngồi một vị Nhĩ Tiên Nhân. Sức mạnh vĩ đại của thời cận cổ, đáp lại thần thông cường đại thời viễn cổ.

Thanh Văn Tiên Vực đã mở ra, một tiếng sắm sét giáng xuống, đánh tan tiếng rồng ngâm của Ngao Quỳ!

Chịu đựng sự áp chế của Sáng Thế Chi Thư và Tật Hỏa Dục Tú, lầy thân thể tàn phế thoát khỏi Ngọc Hành Tinh Lâu, đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội khôi phục trạng thái, ông ta đã không thể va chạm chính diện với Khương Vọng được nữal

Đâu chỉ như vậy!

Ông ta bành trướng thân rồng nhưng lại không thể bành trướng, bởi vì thế giới này không cho phép. Tat Hóa Dục Tú đại diện cho ý chí của thế giới Phù Lục này, đối địch với ông ta.

Mắt rồng vàng rực lúc này như thật sự được làm từ vàng, gắng gượng kêu gọi Kim Hành Nguyên Lực giữa thiên địa, Ngao Quỳ lấy Hoàng Kim Thánh Huyết, muốn nắm giữ căn cơ của thế giới.

Nhưng quyền hành nắm giữ Kim Hành Nguyên Lực cũng bị tước đoạt!

Nơi này không phải hiện thế, nơi này là Phù Lục. Vương quyền không cho phép!

Bảy trang sách khổng lồ kia đứng sừng sững, lạnh lẽo sâm nghiêm, giống như bia mộ của ông ta.

Ông ta thoát khỏi biển cả bay lên vũ trụ, trước giờ chỉ đấu với Hoàng Chủ Tinh Quân, đánh cờ ngàn năm, tranh một thế cục, sao có thể cam tâm làm một con ếch dưới đáy giếng?

Mặc dù bị hạn chế đủ đường, nhưng vẫn vực dậy thân rồng, rùng bí pháp Long tộc cưỡng ép bản thân muốn bay lên cao, chỉ cần thoát khỏi phạm vi áp chế của bảy trang Sáng Thế Chi Thư, thoát ánh nhìn từ khỏi hóa thân của ý chí thể giới, ông ta sẽ có cơ hội thoát khỏi thế giới này, chạy ra vũ trụ.

Nhưng lưng rồng như bị núi đè, đó là nguyên lực mênh mông như biển của Khương Vọng.

Thân thể càng chìm xuống...

Dưới kia là Hí Mệnh Mặc gia.

Chẳng biết Hí Mệnh đã tới gần từ lúc nào, bắt lấy một móng vuốt của ông ta một cách chuẩn xác. Mà trong thân thể nhỏ bé đối lập với thân rồng kia lại bắn ra sức mạnh kinh khủng ngoài sức tưởng tượng, khiến ông ta bay lên không nỗi, thậm chí còn muốn rơi xuống!

Từ chỗ vuốt rồng bị Hí Mệnh bắt lấy dần có kiến đen dày đặc leo ra, bò dọc theo cánh tay cho đến móng vuốt, lại lầy móng vuốt làm cầu nối, nhanh chóng xông tới thân rồng, điên cuồng cắn nuốt chút nguyên lực vốn đá ít ỏi của Ngao Quyl

Thân rồng như bị dính mực, chảng máy chốc đã biến thành màu đen!

“Cơ quan... đáng chết!” Mắt Ngao Quy đỏ như máu, lửa đỏ dáy lên, cúi đầu nhìn kẻ từ đầu đến giờ vẫn luôn phóng cơ quan ra truy lùng mình, sau đó còn nhiều lần phá hỏng việc lớn của ông ta, miệng rồng mở rộng, ở giữa có một quả cầu lửa màu máu đáng sợ đang thành hình... Nhưng lại đột nhiên tiêu tan, bị một ngụm máu rồng phun ra dập tắt, thay vào đó là một tiếng hét thảm: “AI”

Chính lực này, trên thân rồng của ông ta, giáng xuống một dải ánh kiếm tựa như trăng sáng, nói liền đát trời...

“Sao ngươi dám?”

Một kiếm chém thân rồng!

Khánh Vương chưa bao giờ nhìn thấy ánh kiếm sừng sững tựa trụ trời như vậy.

Nhưng đúng là Kiếm Sơn sụp đổ, tầm nhìn cũng bị chệch hướng. Thân rồng vàng chói bị chém đứt!

Đứt thành hai đoạn, như dãy núi rơi xuống.

Trong tiếng hét thảm long trời lở đất, máu rồng như thác nước dội tung lên tận trời cao.

Đuôi rồng lập tức bị kiến đen bu kín, còn đang trong quá trình rơi xuống, nhưng cũng chỉ còn một bộ khung xương, ngay cả khung xương cũng đang bị gặm nhám.

Gì mà phân thân giấu hồn, trước mắt người tu hành Mặc gia đã quen vắt kiệt công dụng của mọi vật thì cũng chỉ là trò chời, Mặc gia ngay cả giày cỏ cũng muốn thu về cơ mà. Y chí của Ngao Quy giấu trong đầu rồng, tiếp tục điều khiển nửa thân thể còn lại, vừa điên cuồng phun máu vừa thúc đầy lửa máu lưu chuyển, vừa cầm máu vừa thiêu đốt đám kiến đen leo lên thân rồng.
Bình Luận (0)
Comment