Chuong 3982
Chuong 3982Chuong 3982
1245 chữ
Chương 3982
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vô Tà khoan thai thu hồi Hồng Loan thương ra phía sau, ánh mắt trầm xuống, chuẩn bị gọi người.
Đã đến lúc thể hiện địa vị của Đại Tè Dưỡng Tâm Cung chủ!
Nhưng ngay lúc này, không gian nơi đây bỗng nhiên rung động, một tắm tinh đồ hoa lệ mà phức tạp trải rộng ra ở bên cạnh hắn ta, giữa tinh đồ, là một nam tử đứng chắp tay, trên đầu cài mặc trâm, gương mặt vô cùng trẻ tuổi.
Tinh đồ đạo bào trên người chiếu sáng cả phương vũ trụ này, càng hiển lộ rõ sự bất phàm của y.
Khương Vô Tà hơi ngạc nhiên, trong ánh mắt toát ra vẻ vui mừng nhưng vẫn cố giữ phong độ, khẽ gật đầu: "Nguyễn giám chính." Giám chính Khâm Thiên Giám của Đại Tề, Tinh Chiêm tông sư Nguyễn TU
Y đặt chân đến bên cạnh Khương Vô Tà, cho thấy hai vẻ tuấn mỹ khác biệt, cũng gật đầu đáp lễ: "Cửu điện hạ."
"Là phụ hoàng phái Giám chính đến bảo vệ ta?" Khương Vô Tà cố gắng giữ vẻ phong đạm vân khinh: "Cũng phô trương quá rồi! Đạo lý con đi ngàn dặm phụ mẫu lo lắng kia Cô có thể hiểu nhưng Cô đã lựa chọn thành tựu Thần Lâm, đi vào nơi sâu của vũ trụ này là đã có chuẩn bị, không phải là hành động lỗ mãng nhất thời..."
Hắn ta nói rồi, lại cảm khái: "Phụ hoàng quả thực là yêu thương ta quá mức, nên cũng xem ta quá nhẹ! Cô quả thực không biết nên vui hay buồn!"
Nguyễn Tù.... Y đến thế giới Phù Lục chẳng có chút liên quan gì đến Khương Vô Tài
Cũng không phải theo lệnh của Đại Tề thiên tử!
Lúc trước Khương Vọng có thảo luận với y về chuyện của thế giới Phù Lục, y liền cảm thấy rất hứng thú, cũng cho Khương Vọng một đồng Đao tệ, bảo hắn sau này nếu có đến Phù Lục thì thông báo một tiếng.
Sau đó, Khương Vọng truyền hịch thiên hạ, tiễu sát Vô Sinh Giáo tổ, cũng dùng đồng Đao tệ kia, mời y xuất thủ.
Y cảm nhận được quyết tâm của Khương Vọng, dưới tình huống chưa thu thù lao đã ra tay giúp tính nhân quả của Trương Lâm Xuyên, chặt đứt hậu lộ. Lúc đó cũng tính được khế ước mà cái tên "Trương Lâm Xuyên" ký kế ở thế giới Phù Lục này, thế nên sau đó mới không đưa thêm một đồng Đao tệ khác hco Khương Vọng.
Bởi vì y đã biết vị trí của thế giới Phù Lục, không còn cần Khương Vọng dẫn đường, chỉ là đang chờ một thời cơ thích hợp đến thăm dò mà thôi.
Hôm nay nhân duyên tề hội, chính là thời cơ tốt.
Nhưng giờ y phải giải thích thế nào với Cửu điện hạ rằng... Cha ngươi vốn không quan tâm gì tới ngươi?
"Điện hạ mới vào Thần Lâm liền bước ra thiên ngoại, một mình vượt tinh hà, không chỉ có can đảm hơn người mà tu vi cũng quả thực vượt trội." Nguyễn Tù không biết giải thích thế nào, liền dứt khoát mở miệng khen hai câu.
Lần này đến Phù Lục, nếu thật muốn nói có quan hệ gì với Khương Vô Tà cũng có thể kéo tới một điểm.
Lúc trước, khi thảo luận với Khương Vọng về thế giới Phù Lục, hắn cũng có nhắc đến việc Dưỡng Tâm Cung cung chủ Khương Vô Tà cũng có tham dự. Đây là một trong những nguyên nhân y càng thêm xem trọng thế giới Phù Lục.
"Sao lại nói là một mình chứ." Khương Vô Tà thở dài nói: "Phụ hoàng chiếu cố ta, có ngài bảo hộ ta, ta ấy à, quả thực là một tiểu tử chẳng có gì phải sợ hãi."
Không thể không nói, Dưỡng Tâm Cung chủ rất biết cách kéo gần quan hệ, mang cho người ta cảm giác thân thiết dễ chịu —— điều kiện tiên quyết là Đại Tề thiên tử thật sự chiếu cố hắn ta, Nguyễn TU thật sự được phái đến bảo vệ hắn ta.
Nguyễn Tù thấy hắn ta vẫn còn đang đắm chìm trong ván đề phụ tử tình thâm chưa thoát ra, liền vội vàng nói: "Máy năm trước điện hạ đã từng đến Phù Lục, chắc chắn đã sớm có chuẩn bị?"
"Truyền thừa của một trong bát đại hiền thần của Nhân Hoàng viễn cổ, ai có thể không động tâm chứ?" Tóc mái trên trán Khương Vô Tà rũ xuống, giọng mang theo nét buồn: "Thực ra người phát hiện ra nơi này sớm nhất chính là Vô Khí, thân thể của đệ ấy không tiện nên thừa dịp thất tinh bí cảnh mở rộng, để biểu huynh Lôi Chiêm Càn tới đây hạ cờ. Bên cạnh ta lúc đó không có người phù hợp nên đích thân tới một chuyến."
Đường đường là Dưỡng Tâm Cung chủ, bên người sao lại không có nhân tuyển chứ.
Chỉ có điều, dưới sự hạn chế của Thất Tinh Cốc, không người nào có thể sánh được với Lôi Chiêm Càn, có đi cũng dễ bị đánh chết. Vị hoàng tử này lại là người thương hương tiếc ngọc, không nỡ để giai nhân mạo hiểm... Liền để mình đi mạo hiểm.
Quả thực là giống Võ Tổ.
Nhưng Cửu hoàng tử "giống Võ Tổ" đang ở trước mắt, bố cục, phong cách làm việc của hắn ta, còn nhiều thời gian có thể từ từ xem xét. Nguyễn Tù đột nhiên rất muốn biết, nếu như Thập Nhát hoàng tử vẫn còn, Lôi Chiêm Càn còn sống, thì ván cờ hôm nay, sẽ là dáng vẻ thế nào?
Quả thực là đáng tiếc.
Cho dù là Tinh Chiêm tông sư như y, đã từng thấy qua nhiều chuyện, thấy qua nhiều người nhưng cũng cảm thấy quá tiếc nuối.
Khương Vô Tà lại nói: "Phù Lục tự có cơ duyên, thời cơ không đến thì không ra. Ta tưởng rằng phải trăm năm sau mới xuất hiện, không ngờ mới hôm nay đã sinh ra biến hóa."
Hắn ta nhìn bức tường đồng trước mắt: "Thiên Phật bảo cụ khóa thế giới này, có phải là..."
Tuy rằng vạn tộc đã ký kết hiệp ước, trong thời đại Đạo lịch mới mở này, Siêu Thoát không thể trực tiếp ra tay nhưng Siêu Thoát giả lại mưu đồ ở khắo mọi nơi, cũng là lực lượng thúc đẩy trọng yếu nhất của vạn giới. Chỉ có điều bình thường tu hành giả không có cách nào cảm nhận được mà thôi.
Thế giới Phù Lục xuất hiện lực lượng Thiên Phật, đại biểu tính nguy hiểm của thế giới này đã nâng cáp đến gần như vô hạn.
Nguyễn Tù bình thản nói: "Cũng không cần lo lắng Thiên Phật phóng thích bao nhiêu lực lượng, nhìn thấy càng nhiều thì trong cục Siêu Thoát cuối cùng sẽ mát đi càng nhiều... Sa Bà Long Trượng còn bị đè ép kia mà. Nếu như ta đoán không sai, Khát Hoạt Như Thị Bát này cũng là bị một tồn tại khác đẩy tới đây."
"Bây giờ có thể lật nó lên không?" Khương Vô Tà hỏi.