Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3995 - Chương 3996

Chương 3996 Chương 3996Chương 3996

1289 chữ

Chương 3996

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Biện pháp của Tật Hỏa Ngọc Linh là mở ra một con đường thoát ly hệ thống đồ đẳng, biện pháp của Tịnh Thủy Thừa Yên là sáng tạo ra một đồ đằng hoàn toàn mới không bị nàng ta đứng đằng sau không chế!

Đều là cách hay.

Cũng đều... không ảnh hưởng tới toàn cục.

Nàng ta đã bỏ trống rất nhiều không gian, cho phép thế giới này có nhiều sức sống hơn.

Bởi vì một thế giới thực sự mang trong mình tiềm lực vĩ đại tuyệt đối không thể là một cái ao tù.

Giống như nàng ta dùng Vương Quyền Đồ Đằng thống trị thế giới này, xây dựng hệ thống vương quyền, nhưng không đi theo con đường thiên mệnh sắp đặt mà đưa ra phương thức cạnh tranh trên bàn cờ sinh tử, đưa ra thời kỳ thay đổi vương quyền. Chính là cho thể giới này một chút không gian để thở dốc, cho Nhân tộc Phù Lục một khoảng tự do.

Một thế giới hoàn toàn bị giam hãm, đóa hoa tự do không thể nở, không thể lớn thành đại thụ che trời, thế giới như vậy không thể cho nàng ta sức mạnh mà nàng ta cần.

Nàng ta hiểu rõ đạo lý này.

Cho nên nàng ta đã cho cơ hội, rất nhiều cơ hội.

Cho nên mũi tên trước mắt mặc dù cường đại, cô bé này chỉ huy quân đội đến độ có thể xưng là tinh diệu, có thể ngăn chặn nàng ta một cách chuẩn xác, sáng tạo ra một chiến cơ vốn không tồn tại có Không. Điều khiến nàng ta cảm thấy sai sai không phải cái này. Cũng không phải Khương Vọng khoác lên ánh lửa đánh tới, một kiếm chém giết diễm linh. Nàng ta thừa nhận thế kiếm của người này mạnh mẽ, thừa nhận người này nắm bắt thời cơ chuẩn xác, thừa nhận người này anh dũng quả cảm, nhưng không cho rằng khi đối mặt với người này kiếm này, nàng ta sẽ có cảm giác sai sai.

Không phải thuật cơ quan của Hí Mệnh, không phải thương Hồng Loan của Khương Vô Tà, không phải ngọn lửa của Tật Hỏa Ngọc Linh, không phải Phạn tâm Phật án của Tịnh Lễ... Không phải thế công kinh khủng đồng loạt ập tới trong nháy mắt như vậy.

Đương nhiên càng không thể nào là Bạch Ngọc Hà, Liên Ngọc Thiền, bọn họ ngay của cửa ải diễm linh cũng khó mà vượt qual

Là gì đây?

Đúng lúc này, nàng ta bỗng cảm thấy đau nhức.

Mũi tên Phượng Hoàng Minh còn chưa tới.

Kiếm chữ Nhân còn chưa đâm xuống.

Vậy mà nàng ta lại cảm thấy đau đớn!

Nàng ta nhìn về phía Tat Hỏa Dục Túi!

Kiếm Tiên Nhân khoác áo bào màu sương giá, bị gió thổi tung.

Như một tắm màn cửa bị xốc lên, sau lưng Khương Vọng đang sải bước tiến tới chính là Tật Hỏa Dục Tú nhỏ bé ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn.

Hai tay nàng ta ôm lấy mặt, đúng lúc này, tháo mặt hạ Vu Chúc tao hình khoa trương xuống, để lộ gương mặt xấu xí vì không thể tiếp nhận bản nguyên thế giới kia.

Đôi mắt ở nơi xa xôi đang cố gắng tới gần.

Nàng ta nhìn chằm chằm Khánh Vương, nói bằng giọng trẻ con ngây thơ: “Ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu sao?”

Khó chịu?

Khánh Vương tập hợp binh sát, bàn tay dựng thẳng thành đao Ngũ Hành, chém vỡ mũi tên Phượng Hoàng Minh. Lại nắm tay thành quyền, đắm ra uy thế thiên địa, đón đỡ Nhân Tự kiếm. Lại chuyển quyền thành chỉ, lầy Phạn Tâm Án chống lại Từ Bi Án của Tịnh Lễ... Trong miệng phun ra một dải màu trắng, kết thành thương, đụng thẳng vào Hồng Loan.

Một ánh nhìn làm hỗn loạn không gian, khiến động tác điều khiển con rối của Hí Mệnh bỗng trì trệ.

Quyền chưởng biến hóa như hoa rơi, tất cả đều tuân theo ý muốn của nàng ta, cho ra ứng đối tuyệt diệu phù hợp với từng kẻ địch, phớt lờ ngọn lửa màu cam của Tật Hỏa Ngọc Linh... Cứ như vậy, nhẹ nhàng như một trò đùa trẻ con.

Nhưng mày nàng ta nhíu chặt.

Cái gì khó chịu?

Tat Hỏa Dục Tú nói thêm: “Ta nói là, sau khi ăn Vu Chúc Tat Hỏa Bộ ta xong.”

Cảm giác khác thường bỗng trở nên rõ ràng, Khánh Vương cúi đầu nhìn xuống bụng mình, chẳng biết từ lúc nào nơi đó đã xuất hiện một chấm đen... Màu sắc âm u giống như U Thiên nuốt chửng toàn bộ ánh sáng!

Nàng ta lấy làm lại

Đương nhiên nàng ta nhận ra, cho nên mới cảm thấy vô cùng kỳ quái!

"Nghiệp?"

Đau đớn bỗng ap tới càng thêm lịch liệt, đắm đen ở bụng xoay tròn rồi lan rộng, giống như một vòng xoáy không đáy! Nàng ta dùng một bàn tay đè xuống.

Cho nên chỉ còn một bàn tay để chiến đấu với đám Khương Vọng. Bàn tay này giơ cao, năm ngón mở rộng, thiên địa nghe lệnh.

Miệng hô Đạo ngữ, như tiếng chuông cổ, rằng: “Thiên Nguyên! Huyền Sắc! Tâm Lão! Ý Thụ Thiên Tưởng, Tứ Tượng Thần Ngự!”

Rồng xanh từ trời cao giáng xuống, he vàng từ phương Tây chạy tới. Phía Nam vọng tiếng chim kêu, lửa cháy đầy trời. Phía Bắc quy xà một thể, Huyền Vũ đội trời mà tới!

Với quyền hành điều khiển thế giới, từ bốn phương Phù Lục, Tứ Tượng Thánh Thú giáng sinh.

Nhất thời tiếng rồng ngâm h6 gầm day trời, gió nổi mây vần, ngăn chặn đám Khương Vọng.

Đạo thuật? Pháp thuật? Cấm pháp?

Phương pháp này quá mức phức tạp, Khương Vọng nhìn không rõ nguyên lý trong đó, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được sức mạnh của Tứ Tượng. Tứ linh tứ phương như tường đồng vách sắt bảo vệ Khánh Vương. Hắn không chút do dự vung kiếm về phía Thanh Long, mũi kiếm đụng thân rồng, dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân, các loại sát pháp tuôn ra như suối, xông thẳng lên cửu thiên, tiếng kiếm ngân lần át cả tiếng rồng: “Con này giao cho tai”

Hay cho một trận loạn chiến!

Những người tham gia vây công Khánh Vương ở đây không hỗ là kiêu tài, ai nấy đều thủ đoạn hung ác. Còn nàng ta thì một tay che bụng, quân thế bị chặn nhưng vẫn ứng đối tự nhiên, ngồi ngay ngắn trên vương vị, một bước không lùi!

Duy chỉ có Tat Hỏa Dục Tú là bình tính nhìn nàng ta, bình tĩnh nói chuyện với nàng ta: “Nghiệp của thế giới này đều bị ngươi đổ vào U Thiên. Ngươi cho rằng biến chúng thành chất thải của đám tinh thú của ngươi, biết thành chát dinh dưỡng cho U Thiên thì chúng thật sự sẽ biến mắt sao? Năng lượng hắc ám có thể cạn kiệt, năng lượng tiêu cực có thể tan biến, nhưng nỗi đau sẽ không bao giờ bị lãng quên. Tổn thương mà ngươi gây ra cho thế giới này sẽ không bao giờ bị xóa nhòa, 'nghiệp' của muôn vàn sinh linh, những nỗi đau đó đều rơi vào nơi sâu nhát của thế giới...”

Nàng ta đặt tay lên tim, tóc dài tung bay: “Trong tim tal”
Bình Luận (0)
Comment