Chương 4002
Chương 4002Chương 4002
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vô Tà rất chờ mong Võ An Hầu sẽ nói về mình như thế nào.
Nhưng Khương Vọng chỉ nhìn lướt qua hắn ta, rồi nói: “Nhưng ngươi lại hỏi ta, quả thực ta không biết nên trả lời thế nào. Ngươi nói đúng, bọn họ chẳng liên quan gì tới ta.”
Hắn thả ra một Chân Nguyên Hỏa Giới cỡ nhỏ, đặt Sáng Thế Chỉ Thư ở giữa, lại lấy thần niệm của mình làm dây, từng vòng từng vòng trói chặt quyển sách này.
Hắn vừa làm vừa nói: “Khoảng thời gian gần đây, ta thường hay nghĩ, giữa người và người, rốt cuộc lấy cơ sở nào để phân chia?
Chủng tộc? Quốc gia? Sư môn? Lý niệm?
Mọi người đều có nhiều điểm chung lẫn điểm riêng như vậy, cho nên có thể phân chia thành vô số phe phái. Ta có thể cắt một phần phức tạp của bản thân, đặt mình vào trong nhiều phe phái khác nhau, trở thành một loại người nào đó trong mắt mọi người. Ta cũng có thể làm như người thiên ngoại, rũ rạch mọi quan hệ với bọn họ như lời ngươi nói... Cho nên ta nghĩ, có lẽ những thứ này cũng không thể trở thành lý do. Ít nhất không phải lý do của ta.”
“Cho nên lý do của ngươi là?” Tật Hỏa Dục Tú nói.
Khương Vọng đáp: “Ta chỉ không hy vọng ngươi làm như vậy, không hy vọng nhìn thấy nhiều người gặp tai ách như vậy, cho nên ta lựa chọn ngăn cản ngươi.”
Hắn nghiêm túc giải thích với Tật Hỏa Dục Tú, như thể không hề xem đối phương là hóa thân của ý chí thế giới, mà xem nàng ta như một đứa trẻ tám chín tuổi bình thường: “Nếu nhát định phải giải thích gì đó về sự không hy vọng' này, ngươi có thể hiểu là vì thiện lương, thương hại, làm màu lấy tiếng, lo chuyện bao đồng... Không sao, nói gì thì cũng không ảnh hưởng tới việc ta 'muốn' hay 'không muốn'.”
“Có lẽ là ta hiểu rồi.” Tật Hỏa Dục Tú nói: “Đây chính là ngươi.” Khương Vọng nói: “Đây chính là ta.”
Thân là cây Bồ Đề, tâm là đài Minh Kính. Vốn chẳng phải thứ gì, làm sao dính bụi trần?
Cho nên không cần “lau dọn”I
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Trong sự yên tĩnh này, Vu Chúc Khánh Hỏa Bộ còn đang nhảy múa, dáng múa vô cùng kỳ dị lại trở nên nồi bật.
Hoặc nói cách khác, ban đầu hắn ta bị phớt lờ một cách khó hiểu, tới bây giờ mới hiện ra một cách khó hiểu... Sự khó hiểu này, trùng hợp lại là sự thay đổi quyền hành thế giới. Sáng Thế Chi Thư tượng trưng cho quyền hành thế giới đã bị Khương Vọng dùng thần niệm và Chân Nguyên Hỏa Giới tạm thời phong án. Cho nên tồn tại điều khiển thé giới này cũng vì vậy mà mắt đi ảnh hưởng.
Phóng nhãn khắp lịch sử Phù Lục, tồn tại thực sự có thể xưng là người nằm giữ quyền hành thế giới, ngoại trừ Tật Hỏa Dục Tú thì chỉ có kẻ mượn xác Khánh Vương kial
Sự biến hóa của tên Vu Chúc đang nhảy múa kia cho thấy nàng ta vẫn đang ảnh hưởng tới thế giới này bằng một phương thức nào đói Khánh Vương dù chết, họa lớn chưa tiêu.
Khương Vọng vẫn luôn duy trì cảnh giác, lúc này lập tức thả ra Thanh Văn Tiên Vực, bốn phía tìm địch.
Màn trời màu đồng tuyết bay lả tả, mỗi một bông tuyết đều là một chiếc gương, khiến tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng một cách dị thường... Nhưng Lý Phượng Nghiêu người mang sương tâm đã lập tức mở ra hoàn cảnh chiến đấu, đưa ra chiến thuật phối hợp.
Đại tướng quân Khánh Hỏa Bộ - Khánh Hỏa Nguyên Thần - sau một hồi hoang mang, lúc này mới như tỉnh lại từ giấc mộng, đột nhiên nhìn về phía Vu Chúc bộ tộc mình, cánh tay còn lại rút đao chĩa về phía hắn ta, rơi lệ hô to: “Di mệnh của Vương thượng, bắt luận thời điểm nào, nguyên nhân nào, một khi ngài bỏ mình, phàm là tộc nhân Khánh Hỏa Bộ, phải lập tức giết Khánh Hỏa Quan Văn! Hắn mới là kết quả của kẻ diệt thế giáng sinh Nhân tộc, là hóa thân Nhân tộc thực sự của nàng ta!”
Lâm thân và giáng sinh, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Khánh Vương bị tùy tiện thao túng kia đã thấy được “kẻ diệt thế” thực sự?
Cái tên Khánh Hỏa Quan Văn học thuật không đến nơi đến chốn, thường xuyên múa sai kia mới là tồn tại giáng sinh Nhân tộc thực sự giống như Tật Hỏa Dục Tú?
Mọi người ở đây đều kinh hãi!
Trước cả kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của Khương Vọng là vung kiếm chém tới! Tia kiếm bay nhanh trên không trung, dồn dập truy đuổi, như một dải cầu vồng!
Quá nhanh! Gần như là khi cảm xúc kinh ngạc vừa nổi lên thì Liên Ngọc Thiền đã nhìn thấy ánh kiếm của Khương Vọng.
Khánh Hỏa Quan Văn mở rộng áo choàng tế của mình, như một con dơi sải rộng đôi cánh, luồn lách linh hoạt giữa không trung, tránh được ánh kiếm tới tấp của Khương Vọng.
Khương Vô Tà, HI Mệnh, Tịnh Lễ nhanh chóng vây tới.
Hắn ta có thể tránh được một kiếm của Khương Vọng, đó chính là đáp án!
Di mệnh của Khánh Vương quả nhiên chính xác. Chỉ là bởi vì thực lực của Khánh Hỏa Nguyên Thần không đủ, lại bị Phù Lục hạn chế, căn bản không thể phá vỡ sự ảnh hưởng của bản nguyên thế giới, đã phớt lờ Khánh Hỏa Quan Văn theo bản năng, cho nên mới không thể công bố ra ngay từ đầu.
Vu Chúc Khánh Hỏa Bộ bị ép bỏ dở tễ vũ cho nên tâm trạng không được tốt lắm, giọng điệu ác liệt: “Đúng là quá xem thường Khánh Hỏa Hành rồi! Đám sâu bọ vô dụng các ngươi!”
Ngoài thân thể nàng ta day lên ngọn lửa màu đen, ánh lửa bập bùng chiếu vào hư không, như có bóng quỷ đang giương nanh múa vuốt.
“Không hay rồi.” Lúc này Tật Hỏa Dục Tú như sực nhớ ra điều gì, hốt hoảng nói: “Ban nãy nàng ta nhảy tế vũ diệt thế! Nếu điệu nhảy này hoàn thành, nàng ta sẽ dẫn tới sức mạnh diệt thế. Nhanh giết thân này, gián đoạn tiến trình của nàng ta!”
Trong lịch sử Phù Lục có rất nhiều tế vũ, chúc ca đã bị thất truyền, cũng chỉ có Tật Hỏa Dục Tú hiện thân của ý chí thế giới mới có thể nhận biết tất cả.
Nhưng...
“Muộn rồi!”
Trước sự tấn công của một đám cường giả Thần Lâm, Khánh Hỏa Quan Văn trực tiếp đánh nát không gian quanh người, thả người xuống giữa những mảnh vỡ không gian tán loạn, đôi hài vỡ nát, chân trần đáp xuống mặt đất. Nơi hắn ta đặt chân chính là phế tích Tật Hỏa Cung, dẫm một cái, tiếp tục truyền thừa và hủy diệt: “Dùng thân này, tiếp tục một chương cuối cùng!”