Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 4014 - Chuong 4015

Chuong 4015 Chuong 4015Chuong 4015

1218 chữ

Chương 4015

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khương Vô Tà đã kiệt sức, Lý Phượng Nghiêu cũng không còn khả năng tái chiến, sĩ khí mấy trăm vạn đại quân đã suy kiệt, Ngao Quỳ còn có thể chèo chống bao lâu?

“Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công sao?” Giọng của Khương Vọng không cao, so với sự luống cuống của Khánh Hỏa Quan Văn thì hắn bình tính hơn hẳn: “Đó là ma mà ta nghe được, ngươi là ma mà ta nhìn thấy. Ta lựa chọn giết chết thứ ta nhìn thấy trước, rồi mới đi nghiệm chứng thứ ta nghe được.”

Thân như kiếm dựng.

Tiếng như kiếm ngân.

Bát Chu Phong thổi phần phật không ngừng!

Khánh Hỏa Quan Văn đau đớn rên rỉ: “Đã sai đến nước này, vậy mà ngươi vẫn cứ khăng khăng cô chấp! Ngươi u6ng làm người, uỗổng cho ánh sáng nhân đạo! Một khi ma công phá phong ấn, ngươi sẽ liên lụy tới cả hiện thế!”

Ngao Quy lấy thân thể quỷ long chiến đấu, điên cuồng cắn xé. Ông ta cũng máy lần muốn dùng miệng lưỡi tranh biện để cổ vũ ý chí kiến đấu của Khương Vọng. Mẹ nó gì mà lòng mang Nhân tộc? Không nói những cái khác, chỉ riêng khung trời kia phủ xuống, mấy thiên kiêu hiện thế ở đây không ai có thể sống sót. Bị ông ta kiềm chế mà thôi, sao có thể mặt dày tự nhận lưu thủ? Còn Vô Hán Công thì sao, không biết xấu hỗ!

Nhưng ông ta biết mình cũng chẳng có chút uy tín nào trong lòng Khương Vọng, sợ phản tác dụng. Cho nên mới cắm đầu cắm cổ giết chóc, cắn răng nhẫn nhịn. Chỉ liếc Khương Vọng bằng ánh nhìn nơi khóe mắt. Khương Vọng tóc dài lắt phát, ánh mắt như kiếm: “Nếu ma công thật sự vì một kiếm này của ta mà xuất thế, ta sẽ dùng cả đời này của mình phong án nó lại. Nhưng hôm nay giết ngươi... Ta tuyệt không hối hận!”

Ý chí bát hủ ngự chân hỏa, ánh lửa tung bay như rồng múa. Tam Muội Chân Hỏa màu trắng đỏ vàng cuồn cuộn như thủy triều, gần như nuốt chửng Khánh Hỏa Quan Văn chỉ trong nháy mắt, đốt cái xác người này của đối phương thành hư vô.

Giờ khắc này, Kỳ Đồ Thần Thông cũng không cho ra bất kỳ phản ứng nào. Dinh đến trận chiến tầng cáp Vô Hán Công, nó cũng không còn khả năng phán đoán đúng sai.

Đây hoàn toàn là lựa chọn của Khương Vọng.

Là ý chí nòng cốt của nhóm người này, hắn sẽ gánh chịu hết thảy! “Diệt thế giả” Nhân tộc giáng sinh, thời khắc này mới xem như thực sự tan thành tro bụi.

Nhưng đương nhiên “diệt thế giả” không thể nào cứ như vậy bị tiêu diệt, ý chí của nàng ta phủ khắp Phù Lục, từ diệt mà sinh.

Lam Diễm Thần Nhân trong thân thể Ác Quỷ Thiên Đạo lúc này bỗng sinh ra gương mặt, há miệng gào lên: “Hay cho tâm như bàn thạch, khăng khăng cố chấp. Nếu ngươi là mà, tai họa vô cùng! Ta vì Nhân tộc trừ họa lớn, hôm nay ắt giết ngươi!”

Ngao Quy gao thét mà đến, lầy sừng chống lại: “Giết bạn nhỏ của ta? Đã hỏi ta chưa?”

Bị Lam Diễm Thần Nhân đã thu về hết linh tính dùng một bàn tay đánh bay.

Ông ta không hề yếu, ông ta nắm trong tay một phần Ác Quỷ Thiên Đạo, cũng có thể hấp thu chất dinh dưỡng trong thân quỷ này, cung cấp cho quỷ long. Cho nên dốc sức chiến đấu, không tiếc sinh tử vì Khương Vọng như thật, tình sâu nghĩa nặng biết baol “Diệt thế giả” điều khiển Lam Diễm Thần Nhân, thể hiện ra càng nhiều chiến lực, không ngừng đánh lui Ngao Quy.

Ngoài thân Ác Quỷ Thiên Đạo, Tam Muội Chân Hỏa không ngừng leo lên như lửa cháy trên thảo nguyên. Khương Vọng đẩy mạnh chân hỏa xâm lược thân quỷ: “Nếu ta là ma, ta cũng phải giết ngươi trước!” Lam Diễm Thần Nhân giận tím mặt, ngũ quan vặn vẹo: “Thật sự tưởng rằng ta không làm gì được các ngươi!”

Ngọn lửa màu xanh thẫm chiếu rọi trong thân thể Ác Quỷ Thiên Đạo, lúc này nàng ta đã từ bỏ việc hấp thu quyền hành trong thân thể Ngao Quy mà lựa chọn khống chế sức mạnh bên ngoài Ác Quỷ Thiên Đạo trong phút chốc ngắn ngủi.

Tầng “trời” bị kéo xuống kia vẫn do Tat Hỏa Dục Tú dùng Sáng Thế Chi Thư chống đỡ.

Nàng ta dùng hai tay nâng lên...

Cả vỏ đất đều bị xốc lên!

U Thiên lâu này chỉ tồn tại trong lòng đất, lần đầu tiên đối diện trực tiếp với trời xanh.

Trận thế máy trăm vạn đại quân kết thành vỡ trận tại chỗ, vô số người rơi xuống!

Như con kiến rơi xuống chảo dầu, vô cùng thảm liệt. Con kiến còn giữ được thân xác nguyên vẹn, nhưng thân người thì thậm chí đến tro bụi cũng không còn, đều rơi vào bóng tối.

“Diệt thế giả” vừa phẫn hận vừa sướng khoái gào lên: “Hậu sinh bất tài, bất kính tiên hiền, ta nhân danh Vô Hán Công, quét sạch gian nịnh, trả lại thanh sạch. Từ nay trở về hiện thế, chắn hưng Nhân tộc!” Sâu trong U Thiên mênh mông bỗng nhiên lóe lên ánh sao! Một ngôi sao, hai ngôi sao, trăm ngôi sao, nghìn ngôi sao, vạn ngôi sao... Vô số tinh thú như bầy cá ăn thịt ngửi được mùi máu tanh, điên cuồng chen nhau mà đến!

Tật Hỏa Dục Tú chống trời đã vô cùng gian nan, làm sao lo được chuyện khác? Chỉ biết im lặng nghiến răng.

Như nàng ta đã nói lúc trước, bầy tinh thú này đều được “diệt thế giả” nuôi bằng nghiệp lực, cho nên nàng ta hiểu rất rõ rằng tinh thú cũng là vũ khí của “diệt thế giả”. Sau khi “lâm thân” và “giáng sinh” lần lượt bị giết, “diệt thế giả” đã dùng tới trạng thái thứ ba, lấy ra đòn sát thủ. Thế cục nguy cáp!

Nàng ta quay đầu nhìn Khương Vọng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy bóng lưng.

Khương Vọng...

Một kiếm đâm vào thân Ác Quỷ Thiên Đạo!

Huyền Thiên Lưu Ly Công, thân thể Thiên Phủ, kiếm khí hộ thể.

Hắn cưỡi mây xanh trong bóng tối của Ác Quỷ Thiên Đạo, phiêu phiêu như tiên.

Dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân, chém ra vạn pháp như thác nước, lưu quang sát pháp vô tận đều phóng về phía Lam Diễm Thần Nhân...

“Ta từng tháy, Vũ Trinh không thành Thần Tiêu, Sài Dận Phóng cược sai nửa cuộc đời!”

“Ta từng thấy, biển xanh câu rồng Hiên Viên Sóc, hồng trang mộng nát Cật Yến Như!”

“Ta từng thấy Nam Cơ Bắc Đấu công dã tràng, sông dài vận mệnh giấu Bặc Liên!”

“Vĩ đại mà ta thấy đều chứng vĩ đại. Ta không tin ngươi là Vô Hán Công!”
Bình Luận (0)
Comment