Chương 4026
Chương 4026Chương 4026
1268 chữ
Chương 4026
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong thời đại u ám đó, những con người cần cù dũng cảm đã đoàn kết lại, đốt thân thành đuốc, nghiền xương thành kiếm, đốt cháy hoàn toàn ngọn lửa của nền văn minh. Sau hàng chục triệu năm, nó vẫn chiếu sáng cho Nhân tộc loài người.
Tuy nhiên, điểm chú ý của tất cả mọi người có mặt lúc này chính là — Nhân tộc ở Phù Lục cũng chính là Nhân tộc ở hiện thế?
Điều này không chỉ phá vỡ án tượng của mọi người ở hiện thế, mà còn lật đỗ nhận thức của Nhân tộc ở thế giới Phù Lục.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì đó lại là một chuyện hợp tình hợp lý. Khương Vọng đã biết một phần chân tướng của lịch sử. Hắn biết rằng Nhân tộc là do Yêu tộc sáng tạo ra, và tồn tại đầu tiên như một chủng tộc đầy tớ cho Yêu tộc. Nhưng những tồn tại sáng tạo ra Nhân tộc vào thời điểm đó là những cường giả như thế nào? Đúng là lực lượng của Ma Linh còn lâu mới có thể so sánh được với những tồn tại đó, chứ đừng nói đến việc có thể tái tạo ra Nhân tộc? Cũng chính bản thân nàng ta đã mượn tàn hồn của Vô Hán Công, điều khiển chút thịt vụn của Vô Hán Công, mở miệng khép miệng đều tự xưng bản thân là Vô Hán Công, thế mới khiến người ta ảo giác rằng Siêu Thoát thực sự nằm trong tầm tay của nàng ta, đồng thời tạo ra ảo giác rằng việc sáng tạo ra Nhân tộc cũng nằm trong khả năng của nàng ta. “Dam hỏi thánh hiền.” Lúc này Khương Vô Tà mới hỏi: “Tuy rằng ngài nói Nhân tộc ở Phù Lục có nguồn gốc từ Nhân tộc ở hiện thế, nhưng trải qua nhiều năm phát triển ở hai thế giới không giống nhau, hiện tại hai chủng tộc đã có một vài sự khác biệt đúng chứ?”
Vấn đề này hiển nhiên không chỉ là vấn đề của hắn ta. Tật Hỏa Ngọc Linh đứng sau lưng hắn ta cũng lặng lẽ nhìn sang, sự lo lắng và mong đợi đọng lại bên trong đôi mắt mỹ lệ.
Thái độ của Vô Hán Công đối với bọn họ cũng không có gì khác biệt, nàng ta ôn hòa đáp lại: “Không phải tất cả những Nhân tộc tán lạc trong chư thiên vạn giới đều có thể sống sót, không phải tất cả đều có thể được thế giới đó công nhận. Tất nhiên, không thể tránh khỏi việc Nhân tộc ở một số thế giới, dựa trên bản năng sinh tồn, đã phải trải qua những thay đổi cơ bản về bản chất dưới tác động của môi trường ở thế giới đó.
“Nhưng đối với thế giới Phù Lục mà nói, Ma Linh đã can thiệp mạnh mẽ vào thế giới này với mục đích tu thành Nhân Đạo Tu La, Nhân tộc ở nơi này căn bản đã không còn khả năng dị hóa.
“Bây giờ, sự khác biệt giữa Nhân tộc ở hiện thế và Nhân tộc ở thế giới Phù Lục đã giống như sự khác biệt giữa người ở Khánh Hỏa Bộ và Xích Lôi Bộ. Sức mạnh của bộ tộc sẽ ảnh hưởng đến địa vị của dân chúng. Khi đến một bộ tộc mới, ngươi cần phải được bộ tộc đó chấp thuân... cũng tức là được trật tự thế giới đó cho phép. Nhưng không có sự khác biệt cơ bản giữa hai điều này.”
Bàn tay nắm lấy tay Tật Hỏa Ngọc Linh của Khương Vô Tà dần siết chặt.
Với tư cách là thành viên hoàng tộc của một bá chủ quốc ở hiện thế, hắn ta đương nhiên có cách giải quyết về việc trật tự thế giới cho phép một người đồng tộc đồng loại gia nhập hiện thế. Vậy nên vấn đề mà Tật Hỏa Ngọc Linh lo lắng đã không còn là vấn đề.
Liên Ngọc Thiền lặng lẽ đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu.
So với người có khí tức yếu ớt nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ như Lý Phượng Nghiêu, Liên Ngọc Thiền cũng có sự xinh đẹp và tinh xảo của riêng mình. Nhưng vào giờ phút này, trong ánh mắt của nàng ta lại chát chứa một niềm than thở.
Lại nói, Ma Linh kia mở miệng ra mười câu thì không có đến một câu là sự thật! Nàng ta lam nhảm nào là sáng tạo cái này, tạo ra cái kia, trở về, trọng lâm, trấn ma gì gì đó, trong miệng toàn là thứ cao siêu.
Liên Ngọc Thiền còn tưởng trong đó phải có chín phần thật, cảm thấy khá tin tưởng Ma Linh, lại còn dao động tận máy lần.
Bây giờ nhìn lại đông gia và tiểu thánh tăng kiên định đến như vậy, nàng ta không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Khoảng cách giữa thiên và nhân đúng là có đạo lý riêng của nó!
Tầm mắt của Vô Hán Công quét qua quét lại trên người của những vị khách đến từ thiên ngoại, nói: “Thực ra thì còn có một việc khiến ta tương đối tò mo一一 Ma Linh đã mưu đồ bày tình trong thế giới Phù Lục nhiều năm đến như vậy, đã thế tu vi của nó còn vượt xa lực lượng của các ngươi, hẳn là khó mà gây ra nghi ngờ gì được. Vậy tại sao các ngươi lại không tin tưởng nàng ta?”
Tịnh Lễ nghiêm túc nói: “Bởi vì trái tim của nàng ta bản thỉu.”
Vô Hán Công nghiêm túc gật đầu.
Hí Mệnh thì đáp: “Vừa rồi nàng ta còn muốn giết ta, làm sao ta có thể tin tưởng nàng ta được? Trừ khi ta ở trong một tình thế tuyệt đối an toàn thì ta mới sẵn lòng phán đoán lời nói của nàng ta là thật hay giả. Nếu không thì tất cả mọi thứ chỉ là đánh rắm. Cho dù có đánh đến trời long đất lở, thì cũng chỉ là rắm mà thôi.”
Vô Hán Công cười một tiếng.
Khương Vô Tà liếc trộm Vô Hán Công một cái, cuối cùng lựa chọn thành thật: “Ta đối xử với nàng ta như một Vô Hán Công nhập ma.” Vô Hán Công nói với giọng điệu nghiền ngẫm: “Nói cách khác, nếu đó thật sự là ta, thì ngươi cũng sẽ giương thương lên đánh?” Khương Vô Tà ha ha cười một tiếng: “Cái này vừa vặn không phải là ngài mà.” Đối mặt vị tiên hiền từ thời Viễn Cổ này, Lý Phượng Nghiêu vốn quen với thái độ lạnh lùng, cũng tỏ ra kính trọng. Nhưng ngoài sự kính trọng, bản thân nàng vẫn có quan điểm của riêng mình: “Ta đã ở thế giới Phù Lục một khoảng thời gian, ta đã cảm nhận được sinh mệnh của bọn họ vô cùng sống động, không thể coi bọn họ như một loại hoa màu được. Đạo bắt đồng, không thể cùng mưu đồ. Hơn nữa, ta tin tưởng vào phán đoán của Khương Vọng.”
Cuối cùng Vô Hán Công lại quay lại nhìn về phía Khương Vọng. Khương Vọng nói: “Thực ra vấn đề nằm ở chỗ đó.”
Vô Hán Công dùng ánh mắt để vày tỏ sự nghỉ ván.