Chương 4056
Chương 4056Chương 4056
1292 chữ
Chương 4056
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hoàng Xá Lợi nhìn hoa cả mắt, các thiên kiêu khác ở đây cũng không biết nên tập trung vào ai.
Khương Vọng nhìn Trọng Huyền Tuân, nhẹ giọng cười nói: “Đấu Chiêu vừa nói về trận quyết đấu giữa ta và ngươi.”
Trên môi Trọng Huyền Tuân mang theo ý cười như khó như không: “Chẳng lẽ hắn cho rằng ngươi thắng ta được một lần thì đồng nghĩa hắn cũng có thể thắng ta?”
“Tuyệt đối đừng hiểu lầm.” Đấu Chiêu liên tục khoát tay: “Ta có thể thắng ngươi hay không và Khương Vọng có thể thắng ngươi hay không chẳng có liên quan gì đến nhau.”
Trọng Huyền Tuân dời mắt từ người y sang Khương Vọng: “Ý của ta là... Hai người cũng không giỏi lắm đâu.”
Khương Vọng mỉm cười: “Ngươi vẫn tự tin một cách mù quáng như vậy. Lúc ở Sơn Hải Cảnh không thắng được, ở vương đình chí cao cũng không thắng được.”
“Ở Hoàng Hà Hội cũng không thắng được.” Trọng Huyền Tuân bổ sung.
Đấu Chiêu cũng không tranh luận với Khương Vọng rằng lúc ở Sơn Hải Cảnh mình đơn cô thế cô thế nào, chỉ lắc đầu cười: “Nghe khẩu khí đắc chí của các ngươi, ta còn tưởng các ngươi là người thắng cơ đấy!”
Nụ cười của y cũng chậm rãi thu về: “Cũng đúng. Có thể may mắn hòa với Đấu Chiêu ta, đúng là đáng để các ngươi đem đi khoe cả đời.” từ khi ngộ ra tới bây giờ vẫn chưa từng thể hiện. Bởi vì đó giờ không có trường hợp nào đáng để nó xuất thế. Đột nhiên cảm thấy hôm nay là một ngày rất phù hợp, không bằng hai người các ngươi... cùng thử một lần?”
Ánh sáng ám áp trong mắt Đấu Chiêu đã sớm tan đi, y nhếch môi một cái, bỗng nhiên trở nên hung dữ, ngông cuồng, kiêu ngạo! "Người không có phận sự tránh hết ra"
Võ phục trên người y chợt phát lên: “Đừng nhiều lời nữa! Ngươi làm gì có năng lực lấy một chọi hai? Đấu với ta! Hôm nay Đấu Chiêu ta muốn xem xem, là Trọng Huyền Tuân ngươi có thể chống đỡ được Thiên Kiêu Đao của ta, hay là Khương Vọng ngươi có thể chọi lại Bỉ Ngạn Kim Kiều của tal”
Chiến ý của ba người nhất thời sục sôi, sát ý vô hiên như thủy triều ap tới.
Người có mặt ở đây chắc chắn đều là thiên kiêu, nhưng cũng chắc chắn đều bắt giác lui ra xal
Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu rõ ràng đều trở nên phấn khích. Ngược lại thì Khương Vọng dù đã phát ra chiến ý, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ta nói này, rốt cuộc các ngươi đang phát điên cái gì vậy? Ai cũng muốn lấy một đánh hai hả?” Hắn án thanh kiếm đeo bên hông, nhìn Trọng Huyền Tuân một cái, lại nhìn Đấu Chiêu: “Nếu ta nhớ không nhằm... Trong ba người chúng ta, hình như chỉ có một quán quân Hoàng Hà thôi đúng không?”
Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu đều tức khắc im lặng.
Hứa Tượng Càn ở bên cạnh cười toét cả miệng.
Khương Vọng đã bóp nát cuộc tranh tài.
Cho dù miệng lưỡi sắc bén thế nào, kiêu ngạo tự tin thế nào, thì quán quân Hoàng Hà vẫn luôn là sự thật không thể chối cãi. Trọng Huyền Tuân va Dau Chiêu nhìn Khương Vọng với ánh mắt nguy hiểm.
Khương Vọng lại chỉ giang hai tay ra hai bên, án xuống: “Hôm nay là thiên kiêu thịnh hội, sẽ luôn có cơ hội để giao thủ thôi. Nào có chuyện chủ nhà còn chưa xuất hiện mà khách mời đã đánh trước? Ta nói này, hai vị nên về chỗ của mình tách ra ngồi tạm đi đã. Chờ sau khi yến hội chính thức bắt đầu, có cái gì muốn tranh thì lại trực tiếp đứng ra tranh. Dù sao đường đường chính chính vẫn tốt hơn là au đả ngoài đường như bây giờ!”
Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu đều hiểu rõ Khương Vọng, là một người có lòng thành kính đối với chiến đấu, không thể nào không đi tìm hiểu đối thủ mà mình tôn trọng.
Bọn họ đều biết Khương Vọng xưa nay không sợ chiến đấu, cũng chưa từng trốn tránh chiến đấu. Không cần phải lý do lý trấu, rút Trường Tương Tư một phát xông lên mới là phong cách của người này. Hôn nay lại bình tĩnh ôn hòa như vậy, đúng là có chút khác thường.
Chẳng lẽ Long Cung Yến này còn có phân đoạn đặc biệt nào đó? Trọng Huyền Tuân phủi nhẹ góc áo, cười nói: “Đại Tề ta là quốc gia lễ nghi, đương nhiên sẽ tôn trọng chủ nhà. Thôi vậy, chờ Long Quân ra rồi tính.”
“Chờ đợi quá phiền phức.” Đấu Chiêu đã bị gợi lên ý chí chiến đấu, Thiên Kiêu Đao cũng đã ngo ngoe ruc rịch, khó mà kìm chế ngay trong chốc lát, cũng không muốn kìm chế, dứt khoát chế nhạo: “Long Cung Yến này tuy xưng là thiên kiêu chỉ yến, nhưng chỉ cần ba người chúng ta là đủ rồi, những kẻ khác tới làm cái gì? Rót rượu cho chúng ta sao?”
Như một đốm lửa rơi vào chảo dầu.
Cả đại điện nổ tung! "Ngươi nói cái gì!?"
Lời của Đấu Chiêu vừa dứt, liền có người đập bàn đứng dậy.
Người đầu tiên tỏ ra không hài lòng là Du Hiếu Thần đến từ Huyết Hà Tông.
Thực ra, sự bực tức của hắn ta không phải nhắm vào Đấu Chiêu mà là nhắm vào Trọng Huyền Tuân.
Đấu Chiêu nói "ba người chúng ta", rồi thêm "ba người là đủ", xem những người khác như không tồn tại, khiến hắn ta tức giận.
Điều khiến hắn ta khó chịu nhất là trước đó, khi tông chủ chết đã để lại di mệnh muốn Trọng Huyền Tuân kế nhiệm, và Trọng Huyền Tuân lại còn từ chối!
Vị trí mà hắn ta khao khát bấy lâu nay, lại bị người khác xem nhẹ như rác rưởi.
Môn phái đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn ta, nơi mà hắn ta tự hào, trong mắt Hoắc tông chủ lại không có ai trong tông môn xứng đáng kế nhiệm bằng một người ngoài như Trọng Huyền Tuân.
Ai cũng đều có hai nắm đắm, một mạng sống, một loại đạo, cùng ở cấp độ Thần Lâm.
Máy kẻ gọi là thiên kiêu bá quốc này, rốt cuộc có gì ghê gớm?
Hôm nay, Long Cung mở thịnh yến, ai ngồi ở đây mà không phải là thiên kiêu?
Chuyện Đấu Chiêu bảo "rót rượu” gần như đã đụng chạm đến tất cả mọi người.
Không chỉ riêng Du Hiếu Thần bắt mãn.
Tạ Quân Mạnh một thân lục bào cũng cười mỉa: "Ngông cuồng cũng phải có giới hạn. Nếu ngươi có bệnh, thì đến Đông Vương Cốc mà chữa!" Trung Sơn Vị Tôn lên tiếng hỏi: "Ở Sở quốc ngươi làm mưa làm gió thì cũng thôi, nhưng ra ngoài còn không biết kiềm chế như thế, ai cho ngươi cái tự tin đó!?"
Còn có Tan Chí Trăn ngồi ở vị trí của mình, giọng trầm xuống, từng chữ hỏi: "Nam nhi Đấu thị ngươi coi thường anh hùng thiên hạ à?" Chỉ trong thoáng chốc đã khiến mọi người phẫn nộ, không khí sôi trào.