Chuong 4067
Chuong 4067Chuong 4067
1307 chữ
Chương 4067
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nuốt miếng quýt hỗ văn với hương vị khó tả trong miệng, từ từ quay đầu lại. Ánh nhìn của hắn linh hoạt, khéo léo không để đụng chạm với ánh mắt nào khác. Giọng nói của hắn ám áp và điềm tĩnh: "Có lẽ ngươi muốn nói đến, Ngọc Hoa sư thái?"
"Đúng rồi! Ngọc Hoa!" Hoàng Xá Lợi vui vẻ quay đầu lại, nói với Ngọc Chân: "Ngọc Hoa có phải là sư tỷ của ngươi không? Quan hệ của chúng ta rất tốt!"
"Phải, chúng ta cũng rất thân thiết." Ánh mắt Ngọc Chân hướng về phía Khương Vọng, nhìn Khương Vọng, nhưng lại như không nhìn Khương Vọng, từ từ nói: "Đó là người thân cận nhát của ta, tiếc là giờ không còn ở bên ta nữa."
Hoàng Xá Lợi thở dài, nhẹ nhàng nắm tay nàng, giọng đầy thương cảm: "Không sao đâu, tỷ tỷ ở bên ngươi. Tỷ tỷ sẽ luôn ở bên ngươi." Nàng ta nắm tay Ngọc Chân, dắt nàng về chỗ ngồi mà trước đó nàng ta đã chiếm.
Ngọc Chân để mặc cho nàng ta dắt đi.
Ánh mắt của mọi người giao nhau trên người nàng, ánh mắt của nàng lại bồng bềnh phiêu dạt, như một cánh chim đơn độc không có cành để đậu.
"Nơi này chỉ có một chỗ ngồi, Xá Lợi cô nương." Khương Vọng cất tiếng nói, vẫn ôn hòa, đĩnh đạc, khiêm nhường.
Tỏ ra khách quan, điềm tĩnh, lạnh nhạt.
"Chúng ta có thể ngồi chen một chút." Hoàng Xá Lợi nhìn Khương Vọng, ánh mắt nghiêm túc, không hề có vẻ đùa cợt. "Thôi bỏ đi."V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Ngọc Chân bỗng nhiên buông tay Hoàng Xá Lợi, mỉm cười.
Nụ cười ấy làm tan đi sương giá, làm tan băng, xuân về trên mặt đắt. Bộ áo xám tăng ni của nàng cũng trở nên rạng rỡ, gương mặt không trang điểm ấy lại như được điểm thêm son phán bởi nụ cười này. Dưới ánh đèn xanh, quyển kinh vàng chiếu bóng tăng, bóng hình này lại đầy quyến rũ!
Nàng xoay người uyễn chuyển, đi đến một chỗ ngồi ở giữa đại điện rồi ngồi xuống. Trong khoảnh khắc áy, nàng lại trở nên nghiêm trang, thần thánh, như một vị Bồ Tát an toal
Ngươi tưởng nàng là một ni cô nhỏ cô độc, lạc lõng, yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Ngươi đã sai rồi!
Hôm nay Tẩy Nguyệt Am đến yến tiệc ở Long Cung, là để tranh vị trí trong các tông môn thiên hạ.
Như chính nàng, bước trên hoa sen, ngồi dưới cây Bồ Đề!
Bầu không khí trong điện yên tĩnh lạ thường.
Có người thì thầm nói nhỏ.
Nơi này tuyệt sắc khuynh thành, thiên kiêu quy tụ.
Hoàng Xá Lợi ngây ngốc ngồi xuống, nhất thời không muốn nói chuyện với Khương Vọng.
Đàn ông thúi, quá thúi.
Dám làm mỹ nhân đau lòng.
Cho dù Khương Thanh Dương đẹp trai như vậy, đánh nhau giỏi như vậy, nàng ta cũng phải trừ điểm.
Khương Vọng ngồi trước bàn, lang lặng chờ Long Cung Yến bắt đầu.
Tính toán đâu ra đấy, trong số thế lực các phương khắp thiên hạ, chỉ còn thiên kiêu Cảnh quốc và Mục quốc là chưa tới. Nói cách khác, người sắp đến đủ, trò hay sắp mở màn.
Không biết đại diện cho hai nước bá chủ này đến tham gia Long Cung Yến sẽ là thiên kiêu nào đây.
Diệp Thanh Vũ ngồi ở bên cạnh đột nhiên cát lời: “Ta từng gặp nàng ta ở thành Võ An.”
“Thành Võ An?” Khương Vọng ngơ ngác: “Lúc nào?”
Còn có thể là lúc nào?
Hắn biết mình hỏi một câu rất vô nghĩa... Nhưng còn có thể hỏi cái gì?
Cho đến bây giờ, đời này hắn chỉ mới tới Yêu giới một lần đã gặp phải cục diện gần như thập tử nhát sinh.
Thì ra nàng ta... cũng từng tới Yêu giới?
Đáng lẽ phải biết từ lâu rồi...
Trên tường thành thành Võ An, trên hàng chữ Hứa Tượng Càn để lại có vết tích khói hương thiêu đốt.
Trên chiến trường do thành Võ An mở ra, có bóng dáng chém giết của đệ tử Tẩy Nguyệt Am.
Am ni cô trong thành Võ An, có người hàng đêm tụng kinh.
Khương Vọng yên lặng ngồi.
“Luc ta theo cha tới thành Võ An, nàng ta đã ở đó.” Diệp Thanh Vũ nói: “Ta thấy nàng ta ở trên thành lầu, bên cạnh nàng ta còn có Nguyệt Thiên Nô sư thái.”
“À, là thế.” Cuối cùng Khương Vọng đáp.
Diệp Thanh Vũ không nói gì thêm, yên lặng ném thử đĩa dưa. Ngọt thật đáy.
Nàng vốn định khen một câu như vậy.
Nhưng lại ăn không thấy vị.
Lại nếm thêm một miếng nữa có lẽ sẽ nếm ra hương vị... Nàng nghĩ.
Nhưng buông đũa ngọc trong tay xuống.
Không muốn ăn nữa.
Khương Vọng đột nhiên cầm lấy bầu rượu, cười nói: “Hứa Trán Caol Hôm nay gặp được ngươi, thật sự sung sướng. Bạn cũ khó gặp, nào uống một chén!”
Hứa Tượng Càn đang thì thầm trò chuyện với Chiếu Vô Nhan nghiêng đầu nhìn qua, khoát tay không hề ne mặt: “Thứ bạn tồi! Bớt hãm hại ta! Ngươi biết ta đã kiêng rượu từ lâu rồi mài”
Đúng thế thật! Hứa Trán Cao xưa nay thích tìm say mua vui, thích nhất là vào thanh lâu tìm mỹ nữ. Vì Chiếu Vô Nhan không thích nên đã sớm bỏ thói quen đi thanh lâu, cũng bỏ rượu ngon trên thế gian. Lúc trước cho rằng chỉ thuận miệng nói một câu, ai dè sau đó quả thực không thấy hắn ta uống rượu một lần nào nữa.
Ngươi hết vui rồi. Ngươi hết vui rồi Hứa Trán Cao. Ngay cả tửu sắc mà ngươi cũng cai được, ngươi còn là người sao? Ngươi thật là tàn nhẫn!
Khương Vọng quay đầu, cười nhìn Tịnh Lễ: “Tiểu sư huynh, một bình nhé?”
Tịnh Lễ lắc đầu: “Ta không uống rượu.”
Đúng vậy. Lưu Ly Phật Tử cực kỳ giữ giới, hoàn toàn không giống lão tăng mặt vàng kia. Ngươi thật sự là đệ tử của Khổ Giác sao? Khương Vọng lại đặt chén xuống bàn ăn. Thôi vậy, hứng thú uống rượu đã cạn.
Hôm nay... Không nên uống.
“Ta sẽ kể với ngươi.” Khương Vọng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Chờ đến thời điểm thích hợp, được không?”
Diệp Thanh Vũ đan hai tay trước người, ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng nói: “Chờ khi ngươi bằng lòng kể, tắt nhiên ta sẽ nghe.”
Lúc này, pho tượng đá đứng trước các bàn đột nhiên rút đi màu sắc của đá.
Hoàng Hà Đại tổng quản Phúc Doãn Khâm từ trạng thái tĩnh biến thánh trạng thái động.
Một tay ông ta vẫn chống kiếm, một tay khác thì giơ lên, vuốt phẳng gợn sóng trong điện, mở miệng nói: “Mời các vị ngồi xuống, người đã đến đông đủ, sắp khai tiệc.”
“Sao Phúc tổng quản lại nói người đã đến đông đủ?” Yến Thiếu Phi vẫn luôn im lặng từ lúc vào điện đến giờ đột nhiên lên tiếng: “Người Cảnh quốc và người Mục quốc còn chưa tới thì phải?”
Khoảng thời gian trước hắn ta trở về Ngụy quốc, vốn là theo sự an bài của Ngụy Đế, bắt gặp Chương Thủ Liêm làm ác, sau đó giết gã để lấy tiếng nhân đức. Nhưng trong triều có người không cam lòng, mời sát thủ trừ hại sớm hơn một bước... Vừa khéo kế hoạch này cũng không phải điều hắn ta muốn.