Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 528 - Chương 528: Hữu Tình Chúng Sinh

Chương 528: Hữu tình chúng sinh

Hai người đang nói chuyện thì Độc Cô Tiểu đi đến bên ngoài phòng. Hiện tại nàng ta đã ăn Khai Mạch đan mà Trọng Huyền Thắng thuận tiện mang đến, khai mạch rồi thì sẽ chính thức bước vào thế giới siêu phàm. Không chỉ bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều mà khí tức cũng kéo dài.

Khương Vọng đã truyền cho nàng Quy Nguyên trận để làm trận đồ cơ bản.

"Lão gia, bên ngoài lại có một hòa thượng đến! Chỉ đích danh nói muốn gặp người!" Độc Cô Tiểu gọi.

Khương Vọng lập tức thấy đau đầu: "Lại là lão hòa thượng mưu mô đó sao?"

"Lân này là một hòa thượng trẻ tuổi!"

"Lão hoà thượng, tiểu hòa thượng gì thế?" Trọng Huyền Thắng ở bên cạnh không hiểu chuyện gì xảy ra.

Khương Vọng bèn kể sơ qua chuyện Khổ Giác tìm đến cửa ép thu đồ đệ.

Trọng Huyền Thắng lập tức nheo mắt lại: "Mấy tên đầu trọc ở Huyền Không Tự cũng có ý đồ xằng bậy với Dương vực sao?"

Suy nghĩ nhất thời của hắn ta lại giống với khả năng mà Khương Vọng phán đoán ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.

"Nhưng cũng không biết được" Khương Vọng lắc đầu: "Hiện tại ta đã không thể làm trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, có lẽ sẽ không dây dưa gì nhiều nữa. Hơn nữa người vừa tới này chưa chắc đã là hòa thượng của Huyền Không Tự?

"Huynh cứ ngồi đây, ta ra ngoài xem sao"

Dứt lời, Khương Vọng lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

"Ta đi với huynh" Trọng Huyền Thắng cũng trở mình đứng dậy, sắc mặt không tốt lắm.

Kể ra, nếu Huyền Không Tự muốn thu nhận Khương Vọng vào sơn môn, thì tức là có ý muốn đào góc tường Trọng Huyền Thắng, dù sao thì Khương Vọng vẫn còn đang mang thân phận là môn khách Trọng Huyền Thắng.

(Đào góc tường: làm cho lợi ích của bên kia bị thiệt hại về cơ bản.

Nếu hai bên gặp nhau thì sắc mặt chắc chắn sẽ không dễ coi.

Sở dĩ Khương Vọng muốn xử lí chuyện này một mình chính là vì không muốn Trọng Huyền Thắng và Huyền Không Tự xảy ra xung đột không cần thiết. Nhưng Trọng Huyền Thắng cứ khăng khăng muốn đi xem nên hắn cũng không thể ngăn cản.

Trong phòng tiếp khách, một hòa thượng trẻ tuổi nhìn có mấy phần thanh tú đang ngồi ngay ngắn.

Y phục trên người rất sạch sẽ, ngay cả cái đầu trọc cũng sáng sủa.

Hắn ta nhìn không chớp mắt, nở nụ cười ôn hòa thân thiện, thấy Khương Vọng thì liền đứng dậy chắp tay vô cùng đoan chính lễ độ.

Chỉ có điều vừa mở miệng đã khiến Khương Vọng bất ngờ không kịp phòng bị.

"Tiểu sư đệ, sư huynh tới gặp đệ đây!"

Thực sự là hòa thượng của Huyền Không Tự! Nhìn dáng vẻ này còn giống như đệ tử của lão tăng Khổ Giác kia.

Khương Vọng đổ mồ hôi nói: "Vị hòa thượng này chớ gọi loạn như vậy, ta không phải là sư đệ của ngươi"

"Sao lại không phải?" Hòa thượng thanh tú cuống quýt: "Sư phụ đã nói với ta rồi! Chuyện này há có thể là giả?"

"Sư phụ ngươi đã nói gì với ngươi?" Khương Vọng rất đau đầu.

"Là "Sư phụ của chúng ta" chứ sư đệ" Hòa thượng thanh tú sửa lại, nói:

"Pháp danh mà sư phụ lão nhân gia đặt cho ngươi cũng đã định rồi, gọi là "Tịnh Thâm" Sư huynh ta chính là "Tịnh Lễ" !

Tịnh thân?

Lông mày Khương Vọng giựt giựt: "Lệnh sư nhất định là đã hiểu lầm rồi, ta không muốn làm hòa thượng, cũng không muốn tịnh thân gì hết!"

"Sao lại không muốn?" Tịnh Lễ hòa thượng thắc mắc hỏi: "Sư phụ đã nói "Thiên lí tống chỉ nga, lễ thâm tình ý trọng!" sư huynh là Tịnh Lễ, sư đệ là Tịnh Thâm, tốt biết bao!"

Dường như có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói lên lời.

Khương Vọng có chút phát điên.

Không phải tính khí của hắn tốt. Chỉ có điều, thứ nhất, danh tiếng của Huyền Không Tự đã hù dọa người khác, mà thứ hai, từ đầu đến giờ vị hòa thượng này đều nho nhã lễ độ, không thể đánh người đang tươi cười như vậy được Hừ hừ! Quan tâm gì người đang cười.

Khương Vọng quát lớn: "Chuyện này không liên quan đến việc tại sao sư phụ ngươi lại đặt tên như vậy, mà là vì ta hoàn toàn không hề muốn làm hòa thượng!"

Tịnh Lễ hòa thượng rụt cổ, chớp chớp mắt, tủi thân nói: "Tịnh Thâm sư đệ, sao ngươi có thể quát sư huynh như vậy?"

"Ngươi không phải sư huynh của ta, ta cũng không phải sư đệ của ngươi"

Khương Vọng đang yếu ớt phản bác thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sôi nổi hẳn lên: "Đúng rồi, chức trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu đã được định là Điền An Khang! Bảo sư phụ ngươi mau chóng đi tìm hắn đi, không phải lão đang nóng lòng muốn nhận đệ tử sao? Mau đi đi, đừng để chuyện của sư phụ ngươi bị chậm trễ!"

"Tạo sao sư phụ chúng ta phải tìm Điều An Khang? Cái gì mà trấn phủ sứ hay không trấn phủ sứ, sư phụ đã nói rồi, công danh lợi lộc như mây khói!"

Tịnh Lễ hòa thượng có chút nghiêm túc: "Sư đệ, đệ không thông suốt sao?"

"Ta không thông suốt" Khương Vọng buồn bã nói.

Tịnh Lễ gãi cái đầu trọc: "Không đúng, sư phụ nói sư đệ ngươi rất có tuệ căn mà"

"Sư phụ nói sư phụ nói!" Trọng Huyền Thắng nhìn cảnh này hồi lâu cuối cùng không nhịn được nữa, bất ngờ nói: "Sư phụ ngươi là ai?"

"A Di Đà Phật, vị thí chủ mập này" Tỉnh Lễ hòa thượng lễ phép trả lời: "Pháp danh của gia sư là Khổ Giác"

Trọng Huyền Thắng ra vẻ suy tư nói: "Ngươi cảm thấy không đúng, vậy có khi nào"

"Sư phụ ngươi là kẻ lừa đảo mà ngươi lại là tên ngốc, hai ngươi đều là lưu manh có phải không?"

Hắn ta nói liền một lèo mấy câu này khiến cho Tịnh Lễ hòa thượng trừng lớn mắt.

"Ngươi... Sao ngươi có thể mắng người khác như thế?"

"A, có lẽ ta nói chưa đúng lắm" Trọng Huyền Thắng day dứt cười nói: "Chỉ có sư phụ ngươi mới là tên lưu manh, còn ngươi thì không xứng. Ngươi là con rùa con còn chưa cai sữa. Cả ngày chỉ biết nói sư phụ nói sư phụ nói!"

Độc Cô Tiểu đứng hầu trong phòng suýt cười thành tiếng, cố gắng lắm mới kìm xuống được.

Mặt Tịnh Lễ hòa thượng đã đỏ hết cả lên, nhìn Khương Vọng nói: "Tịnh Thâm sư đệ, người này dám mắng sư phụ của ngươi và sư huynh! Thật vô lễ!"

Tác phong của vị hòa thượng này không giống sư phụ hắn, nhưng đều phiền phức như nhau.

Khương Vọng khuyên nhủ: "Nếu ngươi không gọi ta là sư đệ nữa, ta sẽ không để cho hắn mắng ngươi, còn phải xin lỗi ngươi"

Tịnh Lễ nghĩ nghĩ một hồi nhưng đại khái vẫn cảm thấy không được. Hắn ta quay lại phẫn nộ nhìn Trọng Huyền Thắng một hồi rồi mới nói: "Ngươi không được phép mắng người nữa!"

Trọng Huyền Thắng tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Ta mắng ngươi lúc nào?"

"Vừa mới xong!" Tịnh Lễ thở hồng hộc nói: "Ngươi mắng ta là "rùa con chưa cai sữa" !"

"Ta lại hỏi ngươi, chúng sinh có bình đẳng không?"

Tịnh Lễ rất tức giận nhưng vẫn trả lời: "Đương nhiên bình đẳng"

"Vậy "rùa con" có phải chúng sinh không?"

Tịnh Lễ trả lời: "Tất cả những sinh linh có tình cảm trong thế giới vô biên này đều là chúng sinh"

"Nếu đã như vậy, tại sao khi ta gọi ngươi là "rùa con" ngươi lại nghĩ là ta đang mắng ngươi thế?" Trọng Huyền Thắng cố ý bắt chước bộ dạng trước đó của hắn ta, gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ, ngươi cao cao tại thượng, coi thường hữu tình chúng sinh?"

Bình Luận (0)
Comment