Khương Vọng biết, phần lớn những gián điệp có thể một mình đảm đương một phía của Trọng Huyền Thắng là bộ hạ cũ của thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương phái cho hắn ta, rất đáng tin tưởng.
"Vậy bỏ qua cho Tô Xa sao?" Khương Vọng trầm ngâm nói: "Nếu đã đắc tội loại người này thì phải đánh chết mới được"
Những chuyện Hứa Phóng trải qua làm hắn có ấn tượng rất sâu, Tô Xa tuyệt đối không phải một người có thể quên đi sỉ nhục. Dù ở bất cứ thời điểm nào thì cũng không được phép thiếu cảnh giác với loại người này.
"Không chỉ huynh và ta hiểu đạo lý này, Khánh Hi cũng hiểu!" Trọng Huyền Thắng nói.
Quả thật Tứ Hải Thương Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tụ Bảo Thương Hội, nhưng loại họa lớn như Tô Xa mà lại tùy tiện giao cho người khác đi đối phó, cho dù người kia là Khánh Hi... Đó cũng không phải phong cách của Trọng Huyền Thắng.
Cho dù Khương Vô Khí đã cảnh cáo thì bọn họ cứ việc tránh đi Thanh Thạch cung là được rồi.
Khương Vọng suy nghĩ: "Vương Di Ngô?"
Hiện giờ tình thế có vẻ rất tốt, Tụ Bảo Thương Hội còn không lo nổi cho bản thân, trước khi Trọng Huyền Tuân ra khỏi học cung, cũng chỉ có một mình Vương Di Ngô là coi như khó giải quyết.
Trọng Huyền Thắng gật đầu nói: "Dù sao cũng là đệ nhất Thông Thiên Cảnh từ xưa đến nay, dù sao cũng phải để lại chút đường sống, cho hắn ta vài phần coi trọng!"
Nói xong, hắn ta bỗng quay qua hỏi: "Trong khoảng thời gian này con lừa trọc Huyền Không Tự có liên hệ với huynh không?"
Phụ thân của Trọng Huyền Thắng sau này sửa tên thành Trọng Huyền Phù Đỏ, Phù Đồ tức là Tháp, ý chỉ Phật Tự.
Cho nên Trọng Huyền Thắng luôn chán ghét Phật môn.
Sở dĩ hắn ta đối đãi không khách khí như vậy với Tịnh Lễ hòa thượng ở trấn Thanh Dương, cũng một phần là do nguyên nhân này.
Sau lần đến Bác Vọng Hầu phủ hôm trước, Khương Vọng đã nhanh chóng hiểu ra.
"Không có" Khương Vọng nói.
Hắn bỗng nghĩ đến, trong khoảng thời gian này hắn luôn quanh quẩn ở tứ đại danh quán, chỉ sợ dù hai hòa thượng một già một trẻ kia thật sự tới tìm hắn, cũng không tiện lắm...
Trọng Huyền Thắng vốn chỉ bỗng nhiên nghĩ tới rồi thuận miệng nhắc thôi.
"Không biết vì sao nhiều ngày qua, ta có chút hoảng hốt"
Trọng Huyền Thắng do dự một chút, sau đó mới nói ra lời thật sự muốn nói: "Đêm nay đi cùng ta ra ngoài một chuyến"
Hình như nói ra lời này có chút gian nan với hắn ta.
Khương Vọng nhịn không được mà cười: "Đi nơi nào? Còn có nơi có thể làm huynh ngượng ngùng như vậy?"
"Đi đến Khô Vinh Viện cũ nhìn một chút" Trọng Huyền Thắng nói.
Khô Vinh Viện.
Là đại tông Phật môn đã từng chỉ đứng sau Huyền Không Tự ở Đông vực.
Chỗ Phế Thái tử Khương Vô Lượng đã từng tu hành.
Nơi mà sau khi Khương Vô Lượng chịu khổ phế truất, đã bị Tề đế hạ chỉ san bằng.
Đồng thời cũng là nơi Trọng Huyền Phù Đồ đến trấn áp sát khí, là địa điểm mà Trọng Huyền Phù Đồ và Khương Vô Lượng kết làm bạn tri kỉ.
Khương Vọng ngưng cười.
Đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, nơi này thật sự là một chỗ không dễ nói ra khỏi miệng.
Khác với những đại tông gần như tự hình thành một quốc gia, có quyền giao tiếp bình đẳng với các nước chung quanh như Huyền Không Tự, Đông Vương Cốc, Điếu Hải Lâu.
Từ lúc Khô Vinh Viện bắt đầu thành lập, nó đã nằm trên lãnh địa Tề quốc.
Từ sau khi Tề Võ Đế phục quốc, áp đảo thiên hạ. Khô Vinh Viện cũng giống như tất cả những tông môn trong lãnh thổ Tề quốc, bị triều đình Tề quốc kiềm chế, nghe lệnh mà làm việc.
Nhưng điểm bất đồng ở chỗ, lúc đó thực lực của Khô Vinh Viện vượt xa những tông môn khác.
Trong lãnh thổ Tề quốc, thậm chí có một khoảng thời gian Phật tông có xu thế một nhà độc đại.
Thế lực của Khô Vinh Viện rắc rối khó gỡ, len lỏi khắp các giai tầng.
Khương Vô Lượng đường đường là Thái tử Tề quốc, lại một lòng hướng Phật, trừ tín ngưỡng ra thì chưa chắc không phải vì nể trọng sức mạnh của Khô Vinh Viện.
Mà Tề đế căm ghét hành động hướng Phật của Khương Vô Lượng, thật sự chỉ là bất mãn đối với Thích gia? Mà không phải là sự kiêng kỵ đối với thế lực này sao?
Sở dĩ, sau kết quả của cuộc chiến Tề Hạ đã ngã ngũ, chủ trương chính trị của Khương Vô Lượng đã bị chứng minh là sai lắm nhưng ông ta vẫn còn ngồi trên ghế thái tử tới năm năm sau mới bị Tề đế phế truất, đương nhiên không phải vì Tề đế nhân từ nương tay, mà là vì Khương Vô Lượng thật sự có sức mạnh có thể chống lại Tề đế trong một khoảng thời gian!
Toàn bộ sức mạnh của nhất hệ Khô Vinh Viện, thực tế đều là làm việc cho Khương Vô Lượng.
Năm đó cuộc chiến chính trị giữa phái chủ hoà và chủ chiến, thật ra cũng là cuộc chiến của hai thế lực đứng phía sau. Có vài người còn xem đâ chính là lần đầu tiên Thái tử Khương Vô Lượng dám chính diện khởi xướng khiêu chiến với đế quyền!
Mà kết quả...
Chính là Khương Vô Lượng bị phế, Khô Vinh Viện bị san bằng. Tất cả điển tịch trung tâm bị đốt cháy, tăng lữ trung tâm bị giết tuyệt, toàn bộ tăng chúng bình thường bị cưỡng chế hoàn tục.
Một thế hệ Phật tông, tan thành mây khói.
Di tích của Khô Vinh Viện nằm ở phía Tây thành Lâm Tri, ngày xưa là nơi hương khói cường thịnh bây giờ chỉ còn lại vách nát tường xiêu.
Hoặc là vì kiêng kị gì đó, hoặc là vì cảm thấy bất thường nên dù thành Lâm Tri rộng lớn như vậy mà ngần ấy năm cũng không có ai coi trọng mảnh đất này, cứ để mặc cho nó bỏ hoang.
Hai mươi lắm năm trôi qua, đã trải qua bao nhiêu mưa gió.
Thành Lâm Tri cũng không cấm đi lại ban đêm, chỗ chè chén suốt đêm nhiều không kể xiết.
Nhưng phụ cận di chỉ Khô Vinh Viện lại rất an tĩnh.
Rất nhiều người, ban ngày còn không dám tới đây, đừng nói chỉ là buổi tối.
Dân gian đồn rằng, buổi tối nơi này thường có tiếng tăng lữ tụng kinh, có người nói là các tăng lữ năm đó bị một ngọn lửa giết chết nên oán khí khó tiêu, hồn phách hóa thành lệ quỷ, cứ quanh quẩn tại nơi này.
Tất nhiên những người trong giới tu hành như Khương Vọng không tin lời này.
Cũng không phải không tin có oán quỷ hận hồn gì, mà là không tin có oán quỷ hận hồn có thể đường hoàng tồn tại dưới mí mặt của triều đình Tề quốc.
Dù có nhiều hồn phách đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh tan. Cái gì mà oán quỷ trăm năm, hận hồn ngàn năm, hoàn toàn không thể gây nên sóng gió gì.
Lúc nơi này tồn tại còn bị một chỉ lệnh của Tề đế san bằng thì cho dù sau khi chết, hồn phách chưa tan, người nào cũng chuyển tu thần đạo thì đối với Tề đế mà nói, cũng chỉ đơn giản là tiếp tục đưa ra một ý chỉ mà thôi.
Miếu cũ ở Lâm Tri của Khô Vinh Viện cũng không chiếm quá nhiều đất đai, không lớn hơn phật tự bình thường bao nhiêu.
Sự cường đại của nó, nguyên nhân lớn nhất ở chỗ nó đã từng mở ra phân viện khắp cả Tề quốc. Đương nhiên, hiện giờ phần lớn những nơi đó đã chẳng còn gì, dù là phế tích.