Trong đêm tối, dường như tàn tích Khô Vinh Viện liên thông đến nơi chưa biết nào đó.
Nơi chưa biết đó hấp dẫn Khương Vọng đến gần, tự giác hoặc có lẽ là không tự giác.
Khương Vọng càng đi càng gấp, phương hướng thì lại hỗn loạn, hoàn toàn là đi lung tung tứ phía. Rõ ràng Trọng Huyền Thắng theo sát bên cạnh, nhưng lại cứ có một loại cảm giác ngày càng cách xa nhau.
Cảm giác này khiến người bất an.
Mặt Khương Vọng không cảm xúc, nhưng thần thái trong ánh mắt cho thấy hắn vẫn đang trong trạng thái thanh tỉnh, thậm chí là đang suy nghĩ, nhưng dường như hắn vẫn luôn không cảm nhận được hiện trạng của thân thể mình.
Việc này quỷ dị như vậy, nhưng dẫu sao Trọng Huyền Thắng cũng không có tin tức đầy đủ, muốn phân tích cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng không thể cứ mặc kệ.
Trọng Huyền Thắng phán đoán, rồi không nhịn được nữa thò tay ra, tính toán dùng Trọng Thuật ngăn chuyển động quỷ dị của Khương Vọng lại.
Nhưng sức mạnh Trọng Thuật vừa chạm gần, tay Khương Vọng đã chạm lên kiếm, kiếm khí thình lình sinh ra! Đây là phản ứng đánh trả theo bản năng của thân thể.
Chiến đấu trong tình trạng này, Khương Vọng không thể thu tay lại cũng không thể giữ chừng mực nên hắn ta chỉ có thể đánh tan Trọng Thuật đi.
Cùng lúc Trọng Thuật vừa tán đi, Trọng Huyền Thắng nhìn Thập Tứ một cái.
Sự ăn ý trải qua nhiều năm tháng, chỉ cần một ánh mắt thì Thập Tứ đã hiểu được.
Lập tức người mang theo giáp, một bước đã đứng trước người Khương Vọng.
Một bước đứng vững, cho người ta cảm giác như một ngọn núi đóng trên mặt đất, nguy nga, sừng sững.
Không có bất kỳ ý đồ công kích nào, cũng không chủ động tiếp xúc, Thập Tứ đứng sẵn phía trước, "chờ" hắn đến gần.
Đúng như dự đoán của Trọng Huyền Thắng, hành động như vậy không khiến phản ứng bản năng Khương Vọng bộc phát.
Hắn chỉ vội vàng tiến lên phía trước, đâm vào Thập Tứ đang khoác Phụ Nhạc Giáp, giống như đâm vào một ngọn núi!
"Núi" tất nhiên là lù lù bất động.
Thân thể Khương Vọng cũng ngừng lại, mắc phía trước "núi".
Nhưng từ tư thế nghiêng về trước và bắp thịt đang căng cứng có thể thấy hắn vẫn đang muốn đi lên.
Thập Tứ cũng có thể cảm nhận được Khương Vọng đang đi lên, sau đó gật đầu với Trọng Huyền Thắng.
Chỉ dựa bản năng của thân thể luyện thể sơ sài của Khương Vọng thì không thể nào đẩy được Thập Tứ.
Trọng Huyền Thắng đến gần xem xét ánh mắt của hắn.
Con mắt Khương Vọng giống một mảng biển lặng.
Sáng ngời, yên bình, kiên định, giống như vĩnh viễn ở đó, mãi mãi mỹ lệ và sẽ không bao giờ thay đổi... Nhưng có thứ gì đó không lường được sắp sửa nổi lên.
Trong mảng biển lặng không chút dao động kia, Trọng Huyền Thắng chợt thấy một chữ (1)" " đang phiêu dạt không ngừng!
(1) '": Vạn Ngay lúc này.
Trong cảm giác của Khương Vọng, cũng "nhìn" thấy chữ Vạn đó theo nghĩa phi thị giác.
Sau đó, hắn "nghe" được một giọng nói, theo nghĩa phi thính giác.
Trong lòng hắn chợt có một loại giác ngộ, nhìn thấy dáng vẻ của lão tăng mặt vàng đã từng đột nhiên xuất hiện ở trấn Thanh Dương, vô cớ muốn nhận hắn làm đồ đệ - Khổ Giác hòa thượng.
Giọng nói đó đang hỏi:
"Tận hình thọ, bất sát sinh, nhữ nay có thể giữ hay không?"
Tại sinh thời của ngươi, tuyệt đối không sát sinh, từ nay về sau ngươi có thể giữ vững Sát Giới Luật này hay không?
Mà bản chất vấn đề nó đại biểu là ngươi có bằng lòng quy y Phật môn hay không?
Ý thức Khương Vọng tỉnh táo, vẫn luôn tỉnh táo. Hắn cũng luôn suy nghĩ, chỉ là có vài vấn đề cũng đang thực sự tồn tại.
Trước khi giải quyết vấn đề nội tâm, thì hắn không thể nhìn rõ thế giới bên ngoài.
Sương mù mông muội, sương mù mông muội. Tu giả Đằng Long Cảnh, vốn lúc bắt đầu phải đối mặt với "mông muội", vốn phải lặn lội trong "mông muội:
Cái gọi là "Nhất ốc bất tảo, hà dĩ tảo thiên hạ" (1)
(Dịch nghĩa: Ngay cả một cái phòng cũng không quét dọn thì làm sao có thể thống trị thiên hạ?
Cái gọi là "Chính bản thanh nguyên", tự thân là bản, tâm là nguyên. (2)
(2) Dịch nghĩa: Tiến hành chỉnh đốn, xử lý căn nguyên.
Bỗng nhiên, giọng nói của lão tăng Khổ Giác xuất hiện, tra hỏi nội tâm:
"Tận hình thọ, bất sát sinh, nhữ nay có thể giữ hay không?"
Lúc này, Khương Vọng vô cùng rõ ràng, chỉ cần hắn có thể giữ giới quy y, thì lập tức có thể "đi" khỏi màn khảo vấn vô cùng vô tận này.
Là vì thoát ly bể khổ, cũng là "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật".
Cái gọi là "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật" không phải là nói ngươi giết người, để đao xuống, là lập tức có thể thành Phật. Mà là bỏ xuống được ác niệm trong lòng, buông thanh "đồ đao" có thể tổn thương sinh linh kia, trong lòng không ác, từ bi chúng sinh, tự nhiên là Phật.
Những khảo vấn bất tận kia, từng giây từng phút đánh vào nội tâm của hắn.
Chỉ cần sơ suất một chút thôi thì kết cục chính là đạo tâm vỡ nát.
Mà chỉ cần giữ giới, chỉ cần "triệt để hối cải" là ngay lập tức có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
Nhưng giọng nói Khương Vọng vang lên tận sâu đáy lòng: "Ta không thể giữ!"
"Tận hình thọ, bất sát sinh, nhữ nay có thể giữ hay không?"
"Ta không thể giữ!"
Không cần thanh quy giới luật? Ta tự tuân theo bản tâm.
Giọng nói này vừa phát ra, thì Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ ở thế giới bên ngoài cũng có thể cảm giác được rất rõ ràng, xu thế tiến lên của Khương Vọng đã dừng lại.
Mà ở trong lòng.
Khương Vọng trực diện ở giữa những khảo vấn kia đáp lại từng cái một.
"Đối với Phương Bằng Cử, ta vẫn nhớ và hoài niệm, nhưng không hối hận đã giết gã. Tình nghĩa là thật, thù hận cũng là thật.
Đối với Hồ Thiếu Mạnh, ta làm theo hẹn, lòng không vấn vương.
Đối với Trư Cốt Diện Giả, Xà Cốt Diện Giả, Long Cốt Diện Giả... Sát tâm của ta kiên quyết, không thể lay chuyển. Nếu thật sự có thời đại Bạch Cốt, ta vẫn sẽ giết lại một lần!
Đối với tướng sĩ Dương quốc, đã lên chiến trường thì có nghĩa đánh cược mọi thứ, cũng đặt cả tính mạng vào trong đó. Bọn họ như vậy, ta cũng như vậy!
Trên chiến trường chỉ có sinh tử, nào có đúng sai để nói!"
Ký tự "rH" trong mắt lập tức tan biến, những khuôn mặt áp sát chất vấn kịch liệt cũng đều biến mất.
Mắt tai đều yên ổn trở lại.
Đến cuối cùng, tâm tình Khương Vọng sáng tỏ, trong chớp mắt khôi phục khống chế thân thể, buột miệng thốt ra: "Lương tâm ta không thẹn!"