Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 601 - Chương 601: Cản Mã Sơn Song Kiêu (2)

Chương 601: Cản Mã Sơn song kiêu (2)

Người giấy rơi xuống đất, liền coi như đã đến nơi rồi. Nhưng mà nơi của Hứa Phóng đương nhiên vẫn chưa tới, cho nên Hứa Tượng Càn đúng là không hề "ra tay" nhưng đối đầu với những người này, căn bản không cần động "tay" Hắn ta chỉ đơn giản là lười, thật ra hắn ta là một trong số những người cực kỳ "nhàm chán"

Chẳng qua cho dù thế nào thì Khương Vọng cũng không thể nhìn hài cốt của Hứa Phóng bị cản lại ở đây được.

Cho nên tiến lên một bước, muốn cho bọn chúng một sự trừng phạt nho nhỏ.

Nhưng công tử ca bóng lưỡng kia đã hô to dừng lại trước một bước: "Khoan đã!"

Giọng của gã lúc này đã run run.

Liền lăn một vòng từ trên kiệu nâng xuống, hướng về "người khuân vác"

phía sau Khương Vọng, cúi gập người chào: "Trịnh công..."

"Người khuân vác" tiến lên một bước đạp cho gã một cú ngã nhào: "Ngươi mà cũng có tư cách chào hỏi lão tử sao?"

"Vâng vâng vâng" Công tử ca bóng lưỡng lần mò bò dậy, cúi đầu khom lưng nịnh nọt: "Tiểu nhân vô lễ, tiểu nhân vô lễ!"

Gã đã từng may mắn gặp qua người này, cái gì mà Bát Bì Tam, Hỗn Sơn Hổ, Hoàng Lão Thất, ở trước mặt người này, ngay cả tư cách ngồi cũng chẳng có.

Mà "người khuân vác" này, trong lòng cũng cực kỳ tức tối, bởi vì biết thân thận của mình đã không thể che dấu được nữa. Lạnh nhạt nhìn lướt qua đám người kia nói: "Cản Mã Sơn là nơi khiêng người chết, ngươi ngồi ra dâng ra vẻ như thế, muốn nhanh chóng được khiêng sao?"

Công tử ca bóng lưỡng nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu nói: "Không dám, không dám"

"Người khuân vác" lại đưa chân đạp gã lăn cù: "Cút!"

Công tử ca bóng lưỡng một chữ cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng, mặt mũi xám xịt đi vòng qua linh cữu của Hứa Phóng, sau đó liền nằm xuống mặt đất, thật sự "lăn".

Đám người đi theo gã kia lại càng không ai dám nói gì, nhanh chóng thu thập cờ trắng, hiếu đăng, lư hương rồi im thin thít đi xuống núi.

"Người khuân vác" xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Khương Vọng đang nở nụ cười.

Nụ cười kia vô cùng đáng ghét.

"Ta đổi ý rồi, ngươi có thể đi"

Khương Vọng nói: "Ta sẽ không hỏi tên của ngươi. Nhưng mà ngươi nên hiểu rõ, bắt đầu từ bây giờ, thân phận của ngươi đã không còn là bí mật gì đối với ta và Trọng Huyền Thắng"

"Người khuân vác" nhìn hắn một lát, cuối cùng không nói tiếng nào mà xoay người rời đi.

Kể từ hôm đó, trong phố phường Lâm Tri đã có một truyền thuyết mới.

Cần Mã Sơn chính là bảo địa có phong thủy tuyệt hảo, có hai đại nhân vật chôn cất người nhà ở đây.

Trong hai đại nhân vật kia, một người là anh em tốt của Lý Long Xuyên phủ Tôi Thành Hầu, là người mà Trọng Huyền Thắng phủ Bác Vọng Hầu muốn kết giao bằng hữu. Cháu trai ruột của Yến tướng luôn trả tiền cho.

Còn một người nữa, Trịnh Thương Minh, Trịnh công tử của phủ tuần kiểm đô thành, chỉ có thể đi theo làm tùy tùng cho người này!

Thật sự vô cùng kinh khủng.

Được người đời xưng tụng là Cản Mã Sơn song kiêu.

Cần Mã Sơn từ đó về sau một phần mộ cũng khó mà kiếm được.

Đương nhiên, đây là những chuyện xảy ra sau này.

Lại nói đến trên Cản Mã Sơn hiện tại, sau khi nghỉ ngơi một chút sau cuộc phong ba nho nhỏ, thì đoàn người "Cần Mã Sơn song kiêu" lại tiếp tục lên TUI.

Hai thanh niên khiêng quan tài lại càng tỉnh thần phơi phới, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Khương Vọng dứt khoát đi bên cạnh Hứa Tượng Càn, cùng hắn ta mở đường.

"Ngươi không hỏi ta người vừa rồi là ai sao?"

Hứa Tượng Càn bĩu môi. Vô cùng thản nhiên, không quan tâm nói: "Lúc ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói"

Khương Vọng hơi có cái nhìn khác đối với hắn ta: "Ta còn cho rằng ngươi sẽ truy tận gốc rễ, xem ra ngươi cũng không đến mức nhàm chán như vậy"

Hứa Tượng Càn cười ha ha hai tiếng nói: "Ta đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, lại biết hắn ta họ Trịnh, nhìn qua có vẻ có mấy phần thể diện ở Lâm Tri. Ta về hỏi Lý Long Xuyên một chút, không phải là biết rõ rồi sao? Cần gì bị ngươi làm khó ở đây?"

Khương Vọng: ".."

Nghi thức nhập liệm của Hứa Phóng vô cùng đơn giản, ngôi mộ đã sớm được chuẩn bị tốt, hố chôn cũng đã sớm được đào xong rồi. Người khiêng quan hạ quan tài xuống, Hứa Tượng Càn ra mặt chủ trì tang sự, bốc hai nắm đất thả xuống hố thì xem như đã hoàn thành nghi thức.

Sau đó liền trực tiếp lấp đất.

Bất luận khi sống thế nào thì sau khi chết rồi cũng chỉ còn là một nắm đất vàng.

Sống hay chết, vinh hay nhục cũng chỉ vậy thôi.

Phía trước nấm mộ có dựng một tấm bia mộ trắng trơn, trông có vẻ trơ trụi, cô độc.

Hứa Tượng Càn nói: "Ta suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên khắc thế nào, cho nên chưa khắc. Ngươi có ý kiến gì không?"

Đây quả thật là một chuyện khó khăn. Về Hứa Phóng, có rất nhiều chuyện không thể viết. Nhưng nếu không viết những chuyện này thì y lại không thể hoàn chỉnh.

Khương Vọng suy nghĩ một chút mới nói: “Viết hai chữ Hứa Phóng là đủ rồi.”

Tên của y chính là cuộc đời của y, chẳng cần bất cứ lời chú giải nào khác.

Hứa Tượng Càn nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Hơi ngồi xổm xuống, dùng tay thay bút viết thoăn thoát trên bia mộ trống, viết xuống hai chữ Hứa Phóng.

So với mấy chữ bôi vẽ loạn xạ trên tường của phân viện Thanh Nhai, hai chữ này lại được viết vô cùng ổn trọng, hơi có vẻ chính khí.

Khương Vọng chà xát ngón tay một chút, lửa bắt đầu lay động.

Bốn người giấy và rất nhiều tiền giấy được đốt trước mộ phần.

Hóa thành khói nhẹ, chuyển màu xám xịt.

Bình Luận (0)
Comment