Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 624 - Chương 624: Tinh Vị Mở (1)

Chương 624: Tinh vị mở (1)

Đương nhiên, bí cảnh Thất Tinh lâu trên danh nghĩa vẫn thuộc về Điền thị Đại Trạch.

Nhờ vào cơ hội mỗi lần bí cảnh Thất Tinh lâu mở ra, dùng hành động khắc ghi dấu ấn thịnh hội Điền gia này để khuếch trương sức ảnh hưởng của đại gia tộc. Cũng giúp Tức thành có được món lợi cực lớn, chính là quyền tự do tự chủ của Điền thị Đại Trạch, không ai có thể can thiệp.

Trong lúc bí cảnh Thất Tinh lâu mở ra, Điền gia không chỉ muốn giữ trật tự của mình, mà lại càng muốn cố gắng đảm bảo toàn bộ những người tham gia bí cảnh Thất Tỉnh lâu không bị những nhân tố bên ngoài làm hại.

Các tu giả tham dự Thất Tỉnh lâu đến từ khắp nơi trên Tề quốc, trong đó có không ít thế lực cường đại.

Không có một gia tộc nào lại nguyện ý đồng thời đắc tội nhiều thế lực như vậy.

Nếu như Điền thị không thể giữ vững trật tự, tất nhiên sẽ có thế lực khác có đủ khả năng giữ vững trật tự đến cướp đi bí cảnh Thất Tỉnh lâu.

Sau khi trải qua ba lần xác nhận, Khương Vọng và Lý Phượng Nghiêu mới có thể tiến vào sơn cốc nổi tiếng này.

Sơn cốc này vì có bí cảnh Thất Tỉnh lâu nên cũng được gọi là Thất Tỉnh cốc.

Đưa bọn họ đến ngoài cốc thì tiểu Đồng liền một mình đánh xe trở về khách điếm.

Hôm nay là ngày mười ba tháng chín, Điền gia đã xác định, Thất Tinh lâu sẽ mở ra vào ngày hôm nay.

Khương Vọng và Lý Phượng Nghiêu tới cũng đã muộn, hai người cũng không phải là loại người thích xã giao, vì để tranh những phiền toái không cần thiết, cố ý chờ đến lúc sát giờ thì mới đến đây.

Lúc vào sơn cốc, tu giả tham dự Thất Tỉnh lâu đã đến gần đủ. Đang tụm năm tụm ba ở những nơi khác nhau, chỉ để lại một khoảng sân lớn hình tròn Ở giữa sơn cốc.

Lý Phượng Nghiêu không thể nghi ngờ gì chính là tiêu điểm ở đây, là tồn tại được mọi ánh mắt dõi theo.

Nữ tu sĩ tham dự bí cảnh Thiên Phủ lần này cũng không ít, nhưng không một tu sĩ nào có thể có tư sắc sánh bằng Lý Phượng Nghiêu.

Nàng không mang khăn che mặt, bởi vì dung mạo của nàng không cần che giấu. Nàng cũng không phải là một người vì tránh phiền toái mà bạc đãi chính mình. Cặp mắt đẹp lạnh lùng mà kiêu ngạo chỉ hơi hơi đảo qua, những... ánh mắt nhìn đến kia liền dồn dập né tránh.

Vẻ đẹp của nàng, giống như trời sinh đã có khoảng cách.

Mà Khương Vọng đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu, lại khó tránh khỏi bị các loại ánh mắt hoặc tò mò hoặc khiêu khích nhắm vào.

Cũng có không ít người đang ghé tai nhau thì thầm, hỏi thăm tin tức về hắn.

Khương Vọng vểnh tai hết cỡ, thỉnh thoảng nghe được mấy câu, đều là những câu đại loại như "Hắn là ai vậy?" "Hắn dựa vào đâu chứ?"

Bởi vì Lý Phượng Nghiêu, một người còn chẳng có tên trong danh sách đặt cược ở sòng bạc ngầm như hắn, phải gánh chịu sự nổi tiếng đáng ra hắn không nên gánh này.

Khương Vọng không hề khiêu khích ai, cũng không đáp lại sự khiêu khích của ai, chỉ yên lặng thầm quan sát tất cả mọi người.

Mỗi một người ở đây, đều có thể là đối thủ.

Người khiến người ta chú ý nhất trong đám người, ngoại trừ Lý Phượng Nghiêu ra thì chính là một nam tử tóc dài có vóc người trung bình.

Hắn ta đứng ở đó, khiến người ta không tự chủ muốn ngưỡng vọng. Rõ ràng vóc dáng không cao lắm, nhưng giống như chỉ có ngẩng lên thì mới có thể nhìn thấy hắn ta.

Nét mặt trầm tĩnh, mắt sâu như biển, không giận tự uy.

Người này chắc hẳn chính là nhân vật thiên kiêu của Lôi gia - Lôi Chiêm Càn rồi. Hắn ta chỉ đứng ở đó, cũng không nói chuyện với ai. Nhưng người xung quanh đều tự giác hoặc không hề tự chủ đều lấy hắn ta làm trung tâm.

Khương Vọng từng gặp qua Lôi Nhất Khôn của Lôi gia ở núi Vân Vụ, người kia cũng là dòng chính của Lôi gia, lại là đường huynh đệ của Lôi Chiêm Càn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Lôi Nhất Khôn vóc người thấp và mập hơn, tính tình cũng nóng nảy hơn.

Mà một người khác cũng bị đám người vây quanh là Phương Sùng, lại có một phong cách khác.

Người kia là một nam tử trung niên có nụ cười hiền hòa, nói chuyện rôm rả với những người xung quanh, ở chung rất vui vẻ. Lúc Khương Vọng vào sơn cốc, ông ta còn chủ động nở nụ cười với Khương Vọng.

Bí cảnh Thất Tinh lâu chỉ có một trăm lẻ tám người có thể tiến vào, có người chỉ tin tưởng bản thân, cũng có người muốn cùng nhau hợp lực.

Không ai giống ai.

Thật ra Khương Vọng cũng muốn xen lẫn vào một đội nhỏ, tránh để người khác chú ý. Không ngờ đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu, căn bản chẳng có ai đến gần, muốn gia nhập cũng chẳng ai cho.

Trong số những tu giả có mặt trong sơn cốc, ngoại trừ Lý Phượng Nghiêu, người duy nhất Khương Vọng cảm thấy quen mắt chỉ có một người, là Liêm Thiệu của Liêm thị Nam Dao. Cũng chính là tộc nhân Liêm thị đã chê cười Liêm Tước trước Kiếm lô lúc y luyện Trường Tương Tư.

Đương nhiên, theo lời Liêm Tước, hắn ta chẳng qua chỉ là một người đáng thương từ nhỏ đã không được tự do. Liêm Tước tranh được mệnh bài cho mình, Liêm Thiệu không tranh được, vận mệnh của hai người từ đó đã chuyển hướng.

Bây giờ gặp lại, Liêm Thiệu này nhìn qua ôn hòa hơn rất nhiều. Gặp lại Khương Vọng ở Thất Tinh lâu cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Từ lần từ biệt trước ở thành Nam Dao, Liêm Tước đã bắt đầu cạnh tranh vị trí tộc trưởng tiếp theo của Liêm thị, mặc dù có Trọng Huyền Thắng âm thầm hiến kế, nhưng tình hình cũng không tốt lắm. Bởi vì khoảng thời gian đó ngay cả Trọng Huyền Thắng cũng chẳng tự lo được. Còn bản tính của Liêm Tước thì kiên định mạnh mẽ có thừa nhưng mà dịu dàng âm hiểm lại chưa đủ, thật sự không quá am hiểu chuyện tranh giành.

Đương nhiên, đây là do hắn nói.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Sau khi Khương Vọng quan sát toàn bộ tình hình của đối thủ xong thì cũng tự mình tiếp tục chuẩn bị.

Chuẩn bị vĩnh viễn đều không đủ.

Gần đây Minh Chúc đều rất yên tĩnh, nhưng Khương Vọng có thể cảm giác được, Khương Yểm đang ở bên trong Minh Chúc, dùng cách thức nào đó mà hắn không hiểu rõ lắm "tu hành" Nói cách khác, trong lúc Khương Vọng đang tiến bộ, Khương Yểm trú ngụ trong Minh Chúc cũng chưa từng trì trệ.

Nhưng Khương Vọng cũng không xác định, loại cảm giác này là do tự bản thân hắn cảm thấy hay là Khương Yểm cố ý tiết lộ cho hắn.

Dò xét Thiên Địa Cô Đảo mấy vòng, ở bên tai liền nghe thấy âm thanh rầm rầm.

Quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lối đi đã khép kín của sơn cốc đang được mở ra lần nữa.

Một nam tử khí chất âm nhu, khuôn mặt tỉnh xảo từ từ bước vào.

Bên tai nghe thấy tiếng người ồn ào bàn tán.

"Sao lúc này còn có người đến nữa?"

"Không phải phong tỏa rồi sao?"

"Suyt, đừng lên tiếng, đó là Cửu hoàng tử!"

Bình Luận (0)
Comment