Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 640 - Chương 640: Vùng Đất Thần Âm (1)

Chương 640: Vùng đất Thần âm (1)

"Nguyên giới Sâm Hải lớn chừng nào?"

"Không ai biết biên giới"

"Vùng đất Thần Ấm ở đâu?"

"Ngươi tới sẽ biết"

"Có phải Nặc Xà không có trí tuệ không?"

"Trong một bầy rắn, chỉ có Xà Vương có trí khôn"

"Ngươi nói rằng võ sĩ Thánh tộc các ngươi đi săn Nặc Xà, là để ăn sao?"

"Nặc Xà độc lắm, ăn vào chết ngay" Thanh Cửu Diệp liếc nhìn Khương Vọng một cách quái dị, lại tiếp tục nói: "Chúng ta đi săn Nặc Xà là để lột da nó làm áo. Năng lực ẩn nấp của Nặc Xà đều là nhờ vào bộ da này. Mặc áo da Nặc Xà có thể ẩn tàng dấu vết như Nặc Xà vậy, có thể nâng cao khả năng sinh tồn lên nhiều, giảm bớt thương vong"

Khương Vọng khá là động tâm. Hắn đã được chứng kiến năng lực ẩn nấp của Nặc Xà, đúng là lặng yên không một tiếng động, lại không có dao động lực lượng, rất khó bị phát hiện, bèn nói: "Nhưng khi ta gặp các ngươi, các ngươi lại không mặc áo Nặc Xà, tại sao vậy?"

"".. Chúng ta không có"

Khương Vọng lập tức hiểu ra. Cái gì mà võ sĩ Thánh tộc thường xuyên đi săn Nặc Xà chứ, xem ra hoàn toàn là khoác lác.

Mặc dù trong "Thánh tộc" có Nặc Xà nhưng hẳn là không nhiều. Chí ít là hai võ sĩ Thánh tộc Cửu Diệp, Thất Thụ này đây không được chia tới.

"Trước kia ngươi đã từng gặp Long Thần sứ giả sao?"

*.. Lần gần đây nhất Long Thần sứ giả giáng lâm là từ một ngàn năm trước"

"Vậy chắc là gia gia của ngươi đã từng gặp nhỉ?" Khương Vọng giải thích thêm: "Ta sợ đến lúc đó các ngươi sẽ nhận lầm"

"Chắc là gia gia của gia gia của gia gia của ta đã gặp. Xa quá rồi, ta không nhớ rõ, phải về xem lại sách"

Thế là Khương Vọng hiểu rồi, cái gọi là "Thánh tộc" này, thọ hại cũng y như người thường thôi.

"Vậy có ai từng thấy hay không? Đến lúc đó làm sao các ngươi đoán được ta có phải Long Thần sứ giả không?"

Đối mặt với vấn đề này, Thanh Cửu Diệp rất cẩn thận đáp: "Đương nhiên chúng ta có phương pháp"

Ba người ghé vào bóng mát của cây đại thụ, chắc vì chán quá nên Thanh Thất Thụ mới hơi kích động nói: "Có vấn đề gì ngươi cứ hỏi ta đi, thực ra ta biết nhiều chuyện hơn Cửu Diệp Tử đấy!"

"Tim của ngươi đã lành chưa?"

Thanh Thất Thụ:...

Y cúi đầu nhìn cái khe kia một chút, đáp: "Phải đợi thêm một lúc nữa"

"Ngươi bất tử sao?"

*.. Không phải"

"Vậy làm sao mới chết được?"

Thanh Thất Thụ không nói gì.

Khương Vọng lại nhìn Thanh Cửu Diệp bên phải, chú ý tới lá cây y treo trên lông mày, hỏi: "Lá cây này là ngươi dính lên à?"

*,, Không phải"

Khương Vọng kinh ngạc hơn nữa: "Từ khi mới đẻ đã có sao?"

".. Nghi thức Thần Ấm ban cho"

"A Liệt..." Đại khái Thanh Thất Thụ không chịu nổi nữa, bèn bước nhanh lên trước mấy bước: "Ta đi xem thử tình hình phía trước"

Khương Vọng nghiêng nghiêng đầu nhìn y: "Sao y nói cái gì cũng phải thêm câu "A Liệt" thế? Tỏ ra đáng yêu sao?"

Mặc dù Thanh Cửu Diệp vốn ít nói, nhưng lại là người có quy củ, hiện giờ là mình mời người ta đến, vẫn nên trả lời cho chu toàn. "... Chỉ có người được Long Thần chiếu cố mới có thể nói lời phép này"

"Vậy sao ngươi không có lời phép này? Ngươi không xứng à?"

Thanh Cửu Diệp không nói gì.

Quả thực là y không được Long Thần chiếu cố, là không xứng thật.

Khương Vọng có về hơi hối hận vì đã hỏi câu vừa rồi.

Còn mong moi ra thêm một chút tin tức, nhưng bây giờ chỉ đành vậy thôi.

Sở dĩ hắn hỏi câu nào cũng như móc họng người ta như thế là vì tránh bị lộ quá nhiều tin tức. Vì không muốn bị hỏi thăm, nên hắn hỏi trước phủ đầu.

Hắn cũng không biết mình có phải Long Thần sứ giả gì không, Long Thần là ai hắn cũng còn không biết nữa là.

Nhưng nếu Thất Tỉnh Lâu tiếp dẫn tỉnh quang đã đưa hắn đến nguyên giới Sâm Hải.

Đích thật là theo một phương thức "tuyển triệu" nào đó, vậy cũng có thể là có dính líu đến Long Thần sứ giả thật.

Nói một cách khác, từ ngàn năm trước bí cảnh Thất Tỉnh Lâu đã có quan hệ dính líu tới nguyên giới Sâm Hải rồi, phải không?

Nhưng ở đại trạch, Điền thị tìm hiểu bí cảnh lịch sử của Thất Tinh Lâu, tính toán kỹ càng cũng chỉ có mấy trăm năm, cùng lắm là ba trăm năm thôi mà.

Nơi này càng thần bí, Khương Vọng càng hài lòng. Bởi vì, càng như thế, nơi này càng có thể có bảo vật tăng thọ mà hắn đang cần tìm.

Thanh Thất Thụ cùng Thanh Cửu Diệp dẫn đường, có lẽ vì trời sắp tối nên đoàn người càng chạy càng nhanh.

Khương Vọng vừa đuổi theo vừa cố gắng nhớ kỹ đường hướng.

Trong Sâm Hải vô tận này, phân biệt được phương hướng nam bắc đã rất tốn sức rồi. Nơi này chỉ có đại thụ, qua cây này lại đến cây khác, hoàn toàn không có điểm nào để đánh dấu.

Khương Vọng lựa chọn nhìn khắp các cây đại thụ trong tầm mắt, chọn ra cây nào đặc biệt nhất thì lấy nó làm tín tiêu. Sau đó, gộp các "tín tiêu" lại thành lộ tuyến.

Gần như là lấy thái độ thăm dò Ngũ Phủ Hải trong Mông Muội Chỉ Vụ để nhớ đường.

Một khi xảy ra xung đột gì, ít nhất hắn cũng phải biết nên chạy đi đâu.

Chưa quen thuộc nơi này, có ngu mới ký thác an nguy của mình vào tay người khác.

Chạy với tốc độ cực nhanh, Khương Vọng ước chừng đại khái khoảng một canh giờ sau, bọn họ đi tới trước một cây đại thụ.

Khương Vọng hoàn toàn không biết thứ cây này là gì, dọc đường hắn đi trong Sâm Hải vô tận này cũng là độc nhất vô nhị.

Vỏ cây có những khối hình tròn lớn, không thô ráp mà ngược lại rất trơn nhẵn, khiến cho người ta cảm thấy nó cực kỳ cứng rắn, mà cạnh vỏ cây thì cực kỳ sắc bén.

Nếu nhất định phải lấy ví dụ để dễ hình dung thì Khương Vọng cảm thấy nó rất giống vảy cá phóng đại.

Mà xem trong truyền thuyết, thần thoại, thì.... Vảy rồng cũng thế.

Cái cây này cực cao cực lớn.

Ngẩng đầu lên không nhìn thấy ngọn, căn cứ vào vảy cây thì gốc cây này phải lớn gấp mười lần những cây đại thụ to lớn xung quanh.

Bản thân cái cây đã như một bức tường thành kín mít.

Vào khoảnh khắc đứng dưới gốc cây này, Khương Vọng hoảng hốt cảm giác như mình đã về tới thành Lâm Truy.

"Đây là Thần Long Mộc" - Thanh Cửu Diệp bên cạnh hắn giới thiệu.

Trán của Thanh Thất Thụ đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh lam nhạt, rất tự nhiên dung nhập vào Thần Long Mộc, sau đó, y bước tới, thân cây dập dờn như gợn sóng, thế là Thanh Thất Thụ đã đi vào trong lòng Thần Long Mộc.

Khương Vọng có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, Thần Long Mộc này không phải một loại chướng nhãn pháp nào đó, mà là một vật thể tồn tại thật sự. Loại khí tức từ tuyên cổ xa xăm kia không ai bắt chước được, cũng cực kỳ khó.

"Đi vào đi, nơi này chính là Vùng đất Thần Ấm"

Thanh Cửu Diệp nói, rồi bước vào trong đó.

Dường như y hoàn toàn không lo lắng xem Khương Vọng có đi vào theo không.

Mà lúc này, sắc trời lấp ló lộ ra qua những kẽ lá của Sâm Hải nguyên giới đã không còn rõ nữa, có lẽ màn đêm sắp giáng lâm rồi.

Bình Luận (0)
Comment