Ủy áp trong giọng nói này như đông lại thành thực chất, dọa cho Khương Vọng giật nảy mình.
Quỳ, đương nhiên là không thể.
Khương Vọng đang nghĩ nên quay lưng bỏ chạy hay để lại một chiêu Bát âm Diễm Tước rồi mới quay lưng bỏ chạy...
Thì hắn thấy Thanh Thất Thụ quỳ bịch xuống.
Y ảo não thưa: "Cô nãi nãi, có phải có hiểu lầm gì không? Sao người nhìn con ngứa mắt vậy?"
"Còn có mặt mũi khóc nữa à? Mặt mũi Thánh tộc đều bị ngươi ném mất hết rồi!"
Bà lão vừa lên tiếng đang ngồi xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn. Chất liệu của bồ đoàn này giống với quần áo bọn Thanh Thất Thụ mặc, không phải da cũng không phải tơ.
Bà lão này mái tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo cực sâu, nhưng giọng mắng Thanh Thất Thụ vẫn sang sảng, vừa thấy Khương Vọng đang tiến vào sau lưng y, nếp nhăn trên mặt bà ta lập tức giãn ra hơn phân nửa, bày ra một nụ cười hòa ái hỏi: "Thiếu niên lang, ngươi từ đâu tới?"
"A..." Khương Vọng hơi ngỡ ngàng trước tốc độ thay đổi nét mặt cảu bà ta, nhưng vẫn thành thật đáp: "Tại hạ được ánh sao gọi tới nơi Hải Sâm Nguyên Giới này, xuyên qua Vùng đất Nặc Xà tới đây"
"Ánh sao tiếp dẫn sao?" bà lão tóc trắng siết bàn tay khô gầy nắm chặt đầu gối, nhưng lập tức buông ra, hòa hoãn nói: "Mời ngồi"
Hệ thống tu hành của Thánh tộc khác biệt, chưa giao thủ, khó mà phán đoán được thực lực, nhưng chỉ xét riêng về khí thế thì chắc chắn bà lão được tôn làm Tế Ti này có thực lực cứng rắn đến mức đáng sợ.
Khương Vọng không dám thất lễ, bèn tạ ơn rồi mới ngồi xuống bồ đoàn đối diện bà ta.
Ngoại trừ chất liệu bên ngoài, bồ đoàn này nhìn không có gì đặc biệt.
Nhưng chỉ cần ngồi xuống thôi, Khương Vọng lập tức cảm giác được đạo nguyên trong cơ thể mình lưu chuyển vừa ý hơn, tư duy cũng càng linh động hơn.
Thật sự là bảo vật. Hiệu quả nhanh chóng như vậy thực khiến người ta sợ hãi thán phục. Xem ra quần áo bọn Thanh Thất Thụ vẫn thường mặc cũng là bất phàm.
Nhìn Khương Vọng từ trên xuống dưới, bà lão hòa ái dễ gần cười nói: "Thật là tuấn tú lịch sự, Cửu Diệp nói không sai, chắc hẳn ngươi chính là sứ giả được Long Thần tuyển triệu tới, vì cứu vớt vận mệnh Thánh tộc mà giáng lâm Sâm Hải Nguyên Giới"
Thanh Thất Thụ quỳ gối bên cạnh không phục, cãi lại: "Rõ ràng là con nói trước, nhưng sao ngài không nói gì đã đánh con..."
Bà lão vẫn cong cong khóe mắt liếc sang y một cái, thế là dù miệng vẫn ú ớ nhưng Thanh Thất Thụ không phát ra được âm thanh nào.
Liếc một cái đã cấm thanh.
Khương Vọng nhìn mà thầm run trong lòng. Hắn hiểu, vừa rồi bà lão giáo huấn Thanh Thất Thụ, nhưng e là muốn thể hiện thực lực ra cho hắn xem hơn.
"Ta chỉ truy tìm thứ ta cần tìm mà đến, chính ta cũng không biết nó ở đâu.
Sâm Hải Nguyên Giới có lẽ cũng chỉ là một phần quãng đường, cũng khó nói là đi lạc, thực sự không dám đảm đương trách nhiệm cứu vớt ai"
Khương Vọng chân thành nói: "Xin Tế Ti đại nhân không nên ôm hy vọng quá lớn"
Với kinh nghiệm sống của mình, Khương Vọng sẽ không để mình bị lừa chỉ với một câu nói. Cái gì mà cứu vớt vận mệnh toàn Thánh tộc chứ, việc này quá lớn, quá nặng, chủ đề này cũng quá to lớn, quá xa xôi.
Thực lực võ sĩ Thánh tộc cũng đâu có yếu, vị Tế Ti này càng là một cường giả, khốn cảnh chính bọn họ không giải quyết được, Khương Vọng hắn lấy cái gì mà "cứu với" đây?
Chỉ bằng vào lời khen "tuấn tú lịch sự" sao?
"Không sao" Bà lão vẫn cười tủm tỉm, có vẻ không hề chú ý tới: "Ngày mai ta sẽ khai đàn, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết ngươi có phải Long Thần sứ giả không. Nếu ngươi phải, Long Thần tự sẽ có chỉ dẫn cho ngươi. Nếu ngươi không phải, lão thân sẽ đưa ngươi rời khỏi đây"
Lời nói của Tế Ti "Thánh tộc" hợp tình hợp lý, Khương Vọng cũng không có gì mà phải từ chối khi có thể ở Vùng đất Thần Ấm để vượt qua ban đêm của Sâm Hải Nguyên Giới, tóm lại so với việc bây giờ rời đi đối mặt những nguy hiểm chưa biết kia thì tốt hơn nhiều.
"Ta cũng rất hi vọng có thể đích thân cảm nhận sự vĩ đại của Long Thần"
Khương Vọng nói.
Sống ở hiện thế vốn đã không còn bóng dáng gì của Long tộc, chỉ có thể xem các ghi chép trên những điển tịch khác nhau, cũng nghe qua vô số truyền thuyết về nó nên quả thực, lúc này Khương Vọng vô cùng hiếu kỳ đối với vị Long Thần của Sâm Hải Nguyên Giới này.
"Thanh Hoa" Bà lão rất hiền hòa nói: "Đưa khách quý về phòng để nghỉ ngơi"
"Vâng!"
Từ bên trong truyền ra mời tiếng trả lời tao nhã.
Một nữ tử cao gầy mặc váy dài liền thân bước ra.
Rất khó hình dung vẻ ngoài của nàng, thấy được nàng liền cảm nhận được sự trong mát, tự nhiên, sinh động.
Đầu tiên, cho người ta cảm giác là sức sống ôn hòa lưu động, tiếp đến mới là vẻ đẹp của nàng. Loại khí chất này khác xa với bất kỳ mỹ nhân nào Khương Vọng đã thấy qua.
Đến cả Thanh Cửu Diệp có tính cách điềm tĩnh như vậy, mà trong nhất thời cũng không dời mắt được. Thanh Thất Thụ thì lại càng khoa trương hơn, tròng mắt gần như sắp trừng ra ngoài.
Y dùng gối bò mấy bước, chặn trước tầm mắt Tế Ti mà y gọi là cô nãi nãi, miệng đóng mở nhưng không phát ra tiếng, tay không ngừng làm thủ thế ra hiệu.
Đối với Thanh Thất Thụ sức sống kinh người, đánh cũng chẳng sợ, trong mắt Tế Ti đại nhân cũng có chút bất đắc dĩ, nhướng mí mắt nhăn nheo lên, giải trừ cấm khẩu cho hắn.
"Tế Ti đại nhân, Long Thần sứ giả là ta phát hiện" Thanh Thất Thụ nói.
"Cho nên?"
"Nên là để ta đưa hắn đi nghỉ ngơi, không nên để Thanh Hoa đi!" Thanh Thất Thụ sốt sắng.
Thanh Cửu Diệp cũng hiếm khi tán đồng: "Đúng vậy, loại chuyện như thế này sao có thể làm phiền Thanh Chi thánh nữ? Ta cũng có thể đưa Trương Lâm Xuyên đi nghỉ ngơi"
"Ta cùng hắn nghỉ ngơi luôn cũng được!" Thanh Thất Thụ càng nói càng kích động.
Khương Vọng thầm nghĩ: Loại chuyện như nghỉ ngơi này... Nếu rảnh thì ngươi đi nghỉ cùng Trương Lâm Xuyên đi, ta không có cần.
"Nói cái gì đó!" Tế Ti tức giận: "Càng nói càng không ra gì! Thanh Chỉ thánh nữ nhận sự quan tâm của Thần, Long Thần sứ giả giáng lâm, đương nhiên phải để Thánh Nữ đến giao thiệp. Chẳng lẽ ngươi có thể biết rõ ý chí của Long Thần sao?"
Nhiều lần nghe được từ Thánh Nữ này, Khương Vọng nhịn không được lại nhìn nữ tử tên là Thanh Hoa một cái.
"Ngươi nhìn cái gì!" Thanh Thất Thụ vụt qua chắn trước tầm mắt hắn, rất giống một con gà trống xù lông.
Ánh mắt của Thanh Cửu Diệp cũng không lành.
Xem ra người gọi là Thanh Chỉ thánh nữ này là người tình trong mộng của bọn họ.
Nhưng quả thực Khương Vọng có chút vô tội, hắn thật sự không có tâm tư khác thường gì: "Chỉ là nhớ đến một người quen"
"A Liệt!" Thanh Thất Thụ gào lên: "Cách lôi kéo làm quen này cũng quá lỗi thời rồi đi"
"Thất Thụ, không được vô lễ!" Tế Ti trách móc.
"Hừ" Trước khi Thanh Thất Thụ quay người còn nhìn cảnh cáo Khương Vọng mấy lần.