"Đi vào, chúng ta cũng đi vào!" Thanh Thất Thụ la lên.
Thanh Hoa cũng đi theo vào bên trong.
Khương Vọng cố ý đi nhanh, vào gian phòng Tế Ti tĩnh tọa, dùng thân thể chắn trước mắt bé gái tóc dựng thẳng, không để cô bé nhìn thấy đầu người trong tay Bát Chỉ.
Hắn cũng không ý gì khác, chỉ là nếu như An An ở đây, hắn cũng sẽ che mắt An An lại, không để trẻ con nhìn thấy thế giới máu tanh này quá sớm.
Trẻ con còn thiếu hiểu biết về thế giới, nhìn thấy những thứ này quá sớm, rất dễ dàng dẫn đến bóng đen cả đời, thậm chí khiến cho tính cách vặn vẹo.
"Tế Ti đại nhân!" Thanh Bát Chi vừa vào phòng, lập tức đi đến trước bà lão tóc trắng, quỳ một gối xuống rồi dùng một tay giơ đầu người đang áp trên ngực lên trước mặt bà.
"Tướng Thú... Bát Chỉ đã hoàn thành!"
Vẻ mặt bà lão tóc trắng mang vẻ thần thánh, dùng hai tay bưng cái đầu lâu đó, cầu chúc: "Nguyện thần quyến bất diệt"
Trong phòng, Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp, ngay cả đứa bé gái mặt tròn bị chắn sau lưng Khương Vọng, tất cả đều đồng thời cầu chúc:
"Nguyện thần quyến bất diệt"
Hai tay Tế Ti ôm đầu lâu vào trong ngực, lúc này mới nói: "Chàng thiếu niên ngoại lai, ta biết ngươi là có ý tốt. Nhưng đối với Thánh tộc, đầu lâu bị cắt xuống trong Tướng Thú không phải thứ tanh tưởi gì, mà là sự tốt đẹp và vinh dự của chúng. Tiểu Quả Nhi có thể xem những thứ này, cũng cần phải xem:
Từ trong lời này có thể đoán ra, bà lão Tế Ti có thể có hiểu biết nhất định đối với thế giới bên ngoài. Bằng không bả sẽ không nói những lời như: "Ta biết ngươi là có ý tốt" Nếu như bà vẫn luôn sống ở Vùng đất Thần Ấm, chưa hề tiếp xúc với bên ngoài, quan niệm đạo đức của Thánh tộc hẳn phải chiếm giữ toàn bộ bà, và cũng sẽ không cho rằng Khương Vọng xuất phát từ ý tốt.
Trong lòng Khương Vọng không hề tán đồng, nhưng vẫn hơi nhích thân thể. Thế tình bất đồng, hắn không thể dùng tiêu chuẩn của bản thân đánh giá mọi thứ, đây là đạo lý mà phụ thân đã từng dạy khi hắn còn rất nhỏ.
Nhất là ở một thế giới xa lạ như Sâm Hải Nguyên Giới.
Nhưng không ngờ, một bàn tay nhỏ bắt lấy vạt áo của hắn.
Đứa bé gái tóc dựng thẳng lên trời núp sau lưng hắn, không hề muốn bước Ta.
Cô bé cũng sẽ cùng cầu chúc thần quyến, nhưng đối với việc nghe được chữ "đầu lâu" thì sợ hãi rõ ràng.
Xem ra dù là sống ở hoàn cảnh thế nào, thì loài người vẫn luôn có điểm chung. Khương Vọng nghĩ.
Bà lão tóc trắng khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói gì vào lúc này.
Mà lúc này, Bát Chỉ mới chợt chú ý tới Thanh Cửu Diệp đang đứng trong phòng.
Sắc mặt gã trở nên u ám: "Tại sao ngươi và Thất Thụ đều trở về? Ta cần một lời giải thích!"
Thanh Cửu Diệp rõ ràng là tự cảm thấy mình đuối lí, giọng nói yếu đuối không tí sức lực: "Trước khi bọn ta phân thắng bại, tìm được Long Thần sứ giả... Cho nên quyết định tạm ngưng Tướng Thú trước."
Lúc này, ngay Thanh Thất Thụ cũng giữ im lặng. Suy cho cùng, bọn họ thật sự là đã làm trái truyền thống, bởi vì y sợ đau và cũng bởi vì Thanh Cửu Diệp mềm lòng.
Mặc dù có lý do là Long Thần sứ giả, nhưng dù sao Long Thần sứ giả cũng là chuyện chưa thể xác định. Nhất là lúc này có ba Long Thần sứ giả, thì càng trở nên mập mờ hơn.
Bọn họ tạm dừng Tướng Thú, tạm không phân sinh tử.
Đối với Thanh Bát Chi đã chấp hành truyền thống thì việc này lẽ nào là công bằng sao?
Thanh Bát Chỉ nghiến răng: "Như vậy sao?"
Lúc này, Tế Ti không muốn để bọn họ tiếp tục giằng co, cho nên nói: "Bát Chỉ, Long Thần sứ giả ngươi mời tới đâu?"
Tay phải Thanh Bát Chỉ ra sức kéo một cái, dây leo nắm chặt trong bay thần tốc thu về.
Sợi dây leo này quá dài, một đầu nằm trong tay gã, đầu kia vẫn luôn rủ bên ngoài nhà quả.
Thanh Bát Chi kéo một lát...
Ầm! Ẩm!
Hai bóng người ngã vào trong phòng.
Một người thân thể vừa vặn, ngửa mặt lên trời, đầu tóc rối tung, ánh mắt ngỡ ngàng, vẻ mặt hơi lộ vẻ đau thương.
Một người khác thì thân hình gầy gò, mặt úp xuống nền, búi tóc dùng một cây trâm cài lên, trái lại vẫn ngay ngắn như cũ, nằm sấp dưới đất, nhìn không thấy mặt mũi.
Chỉ là đều bị dây leo trói rất chặt, không thể động đậy.
Xem ra hai vị "Long Thần sứ giả " này là đã bị Thanh Bát Chỉ bắt làm tù binh, sau đó dùng sợi dây leo trói lại, kéo thằng về Vùng đất Thần Ấm. Khó trách người nằm ngửa này cả mặt mang một vẻ cuộc sống chẳng còn ý nghĩa...
Thật sự so với sự tiếp đãi Khương Vọng nhận được là một trời một vực.
Nhưng khiến Khương Vọng bất ngờ chính là có lẽ hắn đã gặp qua hai người đó!
Trên người bọn họ mặc là quần áo và trang sức điển hình của người Tề.
Mặc dù không biết tên họ và xuất thân của người nằm ngửa, nhưng có lẽ đã gặp ở trong Thất Tinh Cốc.
Trước khi bí cảnh Thất Tỉnh Lâu mở ra, Khương Vọng đã quan sát tất cả người tham gia, có chút ấn tượng đối với người này.
Cũng chính là nói không phải chỉ có mình hắn đi vào Sâm Hải Nguyên Giới.
Mặc dù là người cạnh tranh, nhưng lúc này hắn cũng khó tránh khỏi sinh ra chút thân thiết.
Tế Ti im lặng một lúc: "Bát Chỉ, ngươi mời Long Thần sứ giả đến như thế này?"
Thanh Bát Chỉ xụ mặt: "Bọn họ vừa nhìn thấy ta đã chạy, ta cũng không còn cách nào."
Năm tháng mang đến cho Tế Ti, trừ nếp nhăn còn có sự kiên nhẫn: "Vậy làm sao ngươi đoán bọn họ là Long Thần sứ giả?"
"Lúc đó, ta mặc nặc y (1) trốn ở một bên, đúng lúc gặp được bọn họ chém giết với Sâm Hùng, nghe lời bọn họ nói: "thế giới này" "tiếp dẫn ánh sao" hơi liên hệ với ghi chép trong tộc, thì biết bọn họ có thể là Long Thần sứ giả:
"Vậy tại sao bọn họ nhìn thấy ngươi liền chạy?"
"Ta cũng không biết" Thanh Bát Chỉ không biết làm sao: "Ta còn xông lên cứu bọn họ, đang muốn nói chuyện thì vừa quay đầu, bọn họ đều đã chạy rồi!"
"Cho nên ngươi liền trói bọn họ mang trở về?"
"Dù ta muốn để bọn họ đi theo thì bọn họ cũng không nghe!"
Lúc này, nội tâm Võ Khứ Tật bị trói cứng ngắc gần như sụp đổ.
Một con gấu hung tàn như vậy, bọn ta liên thủ đánh nửa ngày, ngươi không biết từ đâu chợt nhảy ra, một thương đã làm thịt nó, ăn mặc lại quái dị như vậy, giống y như người rừng!
Chúng ta có thể không sợ, có thể không chạy sao?
"Quá thất lễ rồi" Lão Tế Ti hô: "Nhanh cởi trói cho bọn họ"
Nhưng nhìn vẻ mặt của bà, rõ ràng cũng hơi dở khóc dở cười.
Ngón tay Thanh Bát Chỉ ngoắc một cái, sợi dây leo du động giống như như rắn, quay về cuộn trên cánh tay của gã.
Cái người đầu tóc rối tung kia đặt mông ngồi xuống, gương mặt vẫn hiện rõ vẻ mơ hồ.