Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 657 - Chương 657: Muốn Làm Được Chuyện Lớn (2)

Chương 657: Muốn làm được chuyện lớn (2)

Trong tu thất, Tế Ti kể lại: "Lần trước lúc Bát Chi hiến đầu có quan sát được, bên cánh trái của Yến Kiêu có thương tích, không biết là ai để lại. Đây là vết thương mới mà năm trước còn chưa có, các ngươi có thể coi như điểm đột phá:

Nếu bà có lòng phản kháng Yến Kiêu, tất yếu sẽ thực hiện quan sát nó.

Đương nhiên, bởi vì không còn ẩu đả sinh tử với Yến Kiêu, phần lớn những quan sát này chỉ dừng lại ở mặt ngoài, chưa chắc đã có giá trị tham khảo quá lớn.

Khương Vọng lập tức nghĩ tới ngày hôm qua trước khi xuyên qua Vùng đất Nặc Xà đã nghe thấy tiếng kêu quái dị của Yến Kiêu.

Lúc ấy hắn lựa chọn tránh đi, những người khác thì sao? Có thể có kẻ tài cao gan cũng lớn nào đó lần theo tiếng kêu mà đi qua hay không?

Phải biết là, tu sĩ tham dự bí cảnh Thất Tinh Lâu nhiều như vậy, lấy bảy thế giới để tính thì số lượng người được phân phối đến Sâm Hải Nguyên Giới hẳn chừng mười lãm người. Cho dù bởi vì tranh đấu trước nhập cảnh nên quân số vào bí cảnh Thất Tinh Lâu cũng chưa đủ, nhưng tu giả tiến vào Sâm Hải Nguyên Giới hẳn cũng không quá ít.

Nhưng mà hiện tại Vùng đất Thân Ấm chỉ có ba người bọn họ.

Những người khác đâu?

Ngẫm lại thôi đã cảm thấy không rét mà run.

Lúc này, Tế Ti nhìn Khương Vọng mà nói: "Nghe nói ngươi cảm thấy hứng thú đối với phương pháp chế tác nặc y?"

Có lẽ nhìn ra sĩ khí của họ không tăng lên chút nào, bà đúng lúc tung mồi ra.

Khương Vọng gật gật đầu: "Chúng ta cảm thấy rất hứng thú với nặc y, nếu có thể cho ba bộ thì rất có ích với hành động của chúng ta"

"Nặc y là cái gì?" Vũ Khứ Tật ngơ ngác hỏi.

Tô Kỳ hung hăng trừng hắn ta một cái. Ý là, cho lợi thì ngươi cứ thu đi, quan tâm nó là cái gì chỉ vậy, tới tay rồi lại nói!

Võ sĩ Thánh tộc giết chết Yến Kiêu sẽ chỉ làm nó càng cường đại, làm chủ lực tiêu diệt Yến Kiêu, Khương Vọng nói ra chút yêu cầu cũng không quá đáng. Đây cũng là nguyên nhân Tế Ti chưa bao giờ chính diện từ chối hắn.

"Phương pháp chế tác nặc y không thể truyền ra ngoài được, cần phải lấy bí pháp thần quyến nhu chế. Tuy rằng đống da ngoài của Nặc Xà là tài liệu chính, nhưng khâu vá theo cách bình thường thì chỗ khâu nhất định sẽ có kẻ hỡ. Nặc y cũng sẽ mất đi giá trị lớn nhất, thiên y mới có thể vô phùng, hiểu không?" Lão Tế Ti nói.

Bà ta lại im hơi lặng tiếng chuyện đề tài từ "Nặc y" thành "Phương pháp chế tác nặc y"

Xem ra lời Thanh Thất Thụ nói cũng là sự thật, tồn kho của Thánh tộc thật sự thiếu thốn.

Nhưng Khương Vọng cũng đã hiểu. Hễ là thứ gì mà lão thái thái này không muốn để lộ, bà sẽ nói chúng có liên quan đến thần quyến - Dù sao những người ngoài bọn họ cũng không có khả năng tín ngưỡng Long Thần, dung nhập Thánh tộc.

Khương Vọng thoáng trầm ngâm rồi hỏi: "Ta cung cấp tài liệu da rắn, bà hỗ trợ nhu chế?"

"Đương nhiên không thành vấn đề" Tế ti nói: "Nhưng chuyện này liên quan đến bí pháp Thánh tộc, bất kể có bao nhiêu tài liệu, ta cũng chỉ có thể nhu chế ba bộ cho các ngươi, thế nào?"

Lúc này Tô Kỳ và Vũ Khứ Tật cũng nghe ra được, "Nặc y" này nhất định là thứ tốt hiếm có. Sao bọn họ có thể từ chối, đều chờ mong mà nhìn Khương Vọng.

Khương Vọng suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: "Vậy thì ba bộ"

Lão Tế ti thở phào nhẹ nhõm: "Ta bảo ba đứa Thất Thụ giúp ngươi"

Muốn làm được chuyện lớn, trước tiên phải có lợi khí đã.

Khương Vọng cần đến nặc y, đương nhiên là suy xét vì an toàn. Như vậy nếu đánh không lại Yến Kiêu thì có lẽ còn cơ hội chạy thoát.

Tuy rằng đã sớm dừng việc thăm dò bên ngoài, nhưng đối với Võ sĩ Thánh tộc thì săn thú vẫn là chuyện thường.

Cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, Thất Thụ, Bát Chi, Cửu Diệp, và ba Long Thần sứ giả bọn Khương Vọng đều cùng đi ra Vùng đất Thần Ấm, men theo con đường mòn đi thẳng đến Vùng đất Nặc Xà.

Săn Nặc Xà là vì nặc y, nhưng thật ra đây cũng là cơ hội để bọn họ có thể cọ xát.

Bọn họ còn có thời gian ba ngày, cũng không cần thiết đi mạo hiểm dưới tình huống không hiểu biết lẫn nhau.

Chân giẫm lên lá khô, đi qua qua khu rừng.

Phần lớn người tu hành hiện thế có thói quen làm đến nơi đến chốn, trong lúc chiến đấu kịch liệt thì bảo tồn tiêu hao đạo nguyên là chuyện mà tất cả các tu giả đều cần học được.

Mà bọn Thanh Thất Thụ thì nhảy lên đại thụ, nhìn có vẻ không chút cố sức, nhẹ nhàng tự tại. Đối với bọn họ mà nói, trên cây càng kiên định, cũng càng an toàn hơn dưới mặt đất.

Rống!

Đột nhiên có một tiếng rống to vang lên.

Ngay sau đó, có một cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, từ nơi xa ngã ập đến gần đó.

Lá cỏ bay tung lên, sáu người lập tức tản ra mọi phía.

Thịch thịch thịch, mặt đất chấn động như mặt trống.

Chỉ thấy một con gấu khổng lồ cao chừng ba người tứ chỉ chạm đất, đang chạy như điên đến hướng này.

Rống! Rống!

Con gấu này một mình vọt tới, lại có khí thế vạn thú lao nhanh.

Vũ Khứ Tật mặt không đổi sắc: "Bát Chỉ, bắn chết nó!"

Hắn ta nhận ra con thú khổng lồ này!

Hắn ta còn nhớ rõ, hôm qua khi đối mặt với gấu rừng, Thanh Bát Chỉ chỉ ném một lao ra đã kết thúc cuộc chiến, căn bản không cần gì phải sợ. Mà con trước mắt tuy lớn hơn một chút, to hơn một chút, nhưng cũng chỉ như thế thôi.

Nhưng hắn ta vừa quay đầu hỏi: "Này, Thanh Bát Chỉ?" thì lại chẳng thấy bóng người của Bát Chi ở đâu? Gã vừa khoác nặc y lên thì đã không còn tung tích.

Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp sớm đã tránh đi xa xa.

Thịch thịch thịch! Tiếng giẫm lên mặt đất như nổi trống.

Chỉ trong chớp mắt, gấu rừng đã đến sát bên!

Khương Vọng tiện tay đẩy một cái, đã hất Vũ Khứ Tật ra.

Tiếng gió trầm trọng vang lên!

Gấu rừng nghiêng người, một bàn tay gấu thật lớn đánh đến.

Phanh phanh phanh bang bang!

Khương Vọng hóa thân thành Diễm Lưu Tỉnh mà lao đi xa.

Vũ Khứ Tật đang lơ lửng trên không trung, liền trực tiếp kéo thân thể bay thẳng lên trên.

Chỉ thấy con gấu rừng này đứng thẳng người lên, mặt đất lún xuống, cả người con gấu phóng lên cao!

Con gấu này lại biết nhảy cao!

Bởi vì hình thể khổng lồ, chỉ thoáng nhảy dựng thôi đã phóng qua Vũ Khứ Tật, nó chiếu xuống một bóng đen thật lớn, còn nhắm vào đầu mà tát mạnh.

Cái tát này giống như mây đen phủ đầu, lập tức che khuất cả ánh mặt trời.

Vũ Khứ Tật giũ ra ba cây kim châm, hai cây chia nhau cắm vào hai mắt gấu rừng, một cây tự đâm vào cánh tay phải.

Cánh tay phải của hắn ta lập tức bảnh trướng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cơ bắp phồng lên thật to, đã kích phát tiềm lực thân thể.

Bình Luận (0)
Comment