Vũ Khứ Tật đã là đệ tử ưu tú nhất thế hệ này của Kim Châm Môn, hắn ta cũng xếp hạng chót trong hơn trăm tinh vị Thất Tinh Cốc.
Hắn ta nghĩ sao nói vậy, giấu không được chuyện. Nhưng hắn ta cũng có ý thức trách nhiệm nặng trĩu, cũng có cảm giác được cần đến.
Mới ra khỏi Vùng đất Thân Ấm thì hắn ta đã bị đánh gãy tay, thú xà đến gần hắn ta, gặp được nguy hiểm còn phải chờ Thanh Bát Chỉ tiến đến cứu giúp...
Giá trị duy nhất có thể được phát huy, chính là mớ đan dược có thể phá giải huyết độc của Nặc Xà vương đúng lúc mang theo trên người thôi.
Trừ cái này ra, hắn ta y như trói buộc.
Hắn ta nghiên cứu độc của Nặc Xà, chậm chạp phân tích không ra vài loại cấu thành cuối cùng.
Mà mắt thấy thế cục đang trở nên kịch liệt, cơ hồ lập tức đến thời điểm cuối cùng.
Vũ Khứ Tật cắn chặt răng, móc ra số lượng lớn đan dược bảo mệnh rồi liên tục nuốt vào. Sau đó tĩnh tâm ngưng thần, mang bao tay vào rồi dính một chút nọc độc, điểm lên trên lưỡi...
Không nói đến áp lực của những người khác tăng mạnh, liều chết phản kích như thế nào.
Đối mặt với Nặc Xà vương cuồng bạo, Khương Vọng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thậm chí đây là kết quả hắn muốn.
Thật ra trước đó hắn có một kế hoạch nho nhỏ, khi Nặc Xà vương dùng máu rửa thân rồi lại tiến vào trạng thái ẩn nấp lần nữa, thật ra Truy Tư vẫn chưa phát huy tác dụng, khí tức đạo thuật thật sự đã bị loại bỏ.
Khương Vọng có thể phát hiện Nặc Xà vương, thuần túy là vì trước khi giao chiến, hắn thông qua Hồng Trang Kính nhớ kỹ chi tiết những cây đại thụ gần đó, ghi khắc địa đồ trong lòng như lúc thăm dò sương mù mông muội.
Lại thông qua thị giác đối chiếu thì có thể dễ dàng phát hiện điểm không giống nhau, tỷ như đột nhiên có thêm một cành cây. Điểm "Không giống nhau" này chính là chỗ Nặc Xà vương ẩn nấp.
Đây mới là nguyên nhân hắn bắt được Nặc Xà vương.
Nhưng một khi Nặc Xà vương chạy ra khỏi phạm vi này thì hắn sẽ bất lực.
Thứ nhất là hắn không nhớ được nhiều vị trí như vậy, thứ hai là Nặc Xà vương chưa chắc sẽ lại cho hắn cơ hội dùng Hồng Trang Kính.
Trước khi Khương Vọng công kích đã cố ý sử dụng Truy Tư, làm bộ Truy Tư còn đang phát huy tác dụng. Đó là vì khiến Nặc Xà vương cảm thấy, Khương Vọng có đạo thuật đủ khả năng bắt được tung tích của nó bất cứ đâu bất cứ lúc nào, nó không có chỗ nào để ẩn nấp trước đạo thuật này, không có cửa để chạy thoát. Trừ tử chiến ra thì nó không còn lựa chọn nào khác.
Mà quả nhiên Nặc Xà vương đã trúng kết Nhất kiếm thành viên tung ra, nọc độc chảy xuống rồi nhỏ trên mặt đất, nhanh chóng ăn mòn lõm xuống từng chút từng chút một.
Khương Vọng gom kiếm quang lại thành một bó, cả người phóng qua nọc độc, như muốn trực tiếp đâm tiến vào cái miệng khổng lồ của Nặc Xà vương.
liều mạng hung hiểm như thế thì tất nhiên có cái để dựa vào.
Nặc Xà vương biết rõ điểm này, nhưng cũng không né tránh. Không chỉ không di động, ngược lại thừa cơ há to cái miệng máu, cái lưỡi rắn như kiếm, vận sức chờ phát động, giống như cũng muốn thử một lần, là Khương Vọng trực tiếp mổ nó ra, hay là nó cắn Khương Vọng một cái thành hai đoạn.
Trong đồng tử dựng thẳng kia tràn đầy ý tàn nhẫn, khiến người ta giật mình.
Mà cùng lúc đó, thân thể khổng lồ của nó đã nhanh chóng co lại sít chặt vào bên trong, giống như một bức tường thành co rút lại một vòng, đè ép tất cả, càng muốn ép bẹp Khương Vọng ở bên trong.
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không trực tiếp đâm vào bụng rắn, cho dù cơ hội này nhìn có vẻ rất lớn. Thái độ của hắn rất đoan chính, hoàn toàn xem Nặc Xà vương như đối thủ đáng được coi trọng.
Lúc giao chiến, điều tối ky là bị đối thủ nắm mũi dẫn đi, đối thủ càng muốn cái gì thì càng không thể để đối thủ được như ý.
Thân hình bắn nhanh ra đột nhiên im bặt ở giữa không trung, trường kiếm của Khương Vọng đâm tới thật chính xác, trực tiếp điểm lên chỗ phân nhánh của lưỡi rắn.
Lưỡi của Nặc Xà vương bị luyện vô cùng cứng cỏi, bằng không nó cũng không trực tiếp lấy lưỡi làm vũ khí tiến công.
Mũi kiếm vẫn chưa thể cắt đứt được nó.
Nhưng Khương Vọng sớm có chuẩn bị, trực tiếp coi đây là điểm tựa, mũi kiếm chống lên nó rồi bắn ngược, thân thể hắn nhảy lên, nghiêng người xoay chuyển.
Dùng kiếm như đao, xoay người thì chém!
Õ Thái Hư Huyễn Cảnh, ở hiện thế, Khương Vọng từng kiến thức qua không Ít cao thủ đao thuật, tuy hắn không cần đao, nhưng ngẫu nhiên dùng mấy thức thì cũng trơn tru dễ dàng.
Biến hóa lần này quả thực là linh hoạt nhanh nhạy, cực kỳ huyền diệu.
Đang đang đang đang đang đang!
Mũi kiếm liên tục trảm lên lưỡi rắn, mỗi nhất phát đều cắt lên cùng một đường.
Nặc Xà vương lấy lưỡi làm vũ khí, tất nhiên là không sợ giao kích. Nhưng bị Trường Tương Tư cắt như vậy, nhất thời cũng cảm thấy đau đớn, mấy lần muốn vỡ ra! Nó bỗng thu lưỡi rắn lại, thân thể lại co rút nhanh hơn.
Sóng khí lan tỏa trên trời cao.
Đồng tử dựng thẳng nguy hiểm dán mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Khương Vọng lập tức quay người chém, bức lưỡi rắn phải thu lại, hắn cũng không lòng tham, chỉ nhân cơ hội lật người lại, nhảy ra khỏi lân cận thân rắn.
Lúc này Khương Vọng nghiêng người nhảy ngược lại trên không trung, một tay kéo kiếm ra, một tay rũ ở bên dưới.
Chính là cơ hội này!
Cả cái đầu rắn của Nặc Xà vương đột nhiên động.
Nhanh như điện chớp, nó há miệng cắn ngay lấy Khương Vọng.
Lần này quá nhanh!
Nặc Xà vốn am hiểu ẩn nấp tập sát, hành động bất cứ lúc nào, giết địch trong một kích mới là điểm mạnh nhất của Nặc Xà.
Nặc Xà vương lại càng đặc biệt mạnh hơn.
Lần này nhanh đến mức làm người ta khó có thể phản ứng.
Khương Vọng dịch chuyển mấy trượng ngang trời, thân thể thoát khỏi miệng rắn, bàn tay trái trống rỗng đang rũ dưới người lại còn nằm trong phạm vi bao phủ của cú đớp đó...
Nó cắn mạnh một cái!
Nhưng nó không nghĩ tới chính là, đây là cơ hội mà Khương Vọng cố ý để lại cho nó.
Vào thời khắc cuối cùng lúc miệng rắn sắp hoàn toàn khép lại, nanh rắn gần như đã chạm đến tay của Khương Vọng.
Pi pi pi Tiếng động vang lên.
Thùng thùng!
Đang đang!
Tranh tranh!