Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 670 - Chương 670: Nguồn Gốc (2)

Chương 670: Nguồn gốc (2)

Người trong tộc cũng biểu hiện rất nhiệt tình, những cô nương Thánh tộc nhìn trộm, những chiến binh khác hỗ trợ nhận lấy con mồi, ánh mắt sùng bái của lũ trẻ nhỏ...

Dù sao thì bọn họ cũng đã thành công trong việc săn Nặc Xà, kế tục sau những năm tháng trắng tay của các chiến binh Thánh tộc ở Vùng đất Nặc Xà.

Xứng đáng với danh xưng "dũng sĩ:

Thanh Thất Thụ cả người bị thương đang nhìn quanh nhà với vẻ mặt đầy hưng phấn: "Lúc đó Nặc Xà chỉ cách ta có một đầu ngón tay, răng rắn sắp chạm vào mặt ta, ta có sợ không sao? Tất nhiên là không rồi! Ta đã để nó cắn! Mặc dù nó cắn, cắn rất mạnh, nhưng ta chỉ hơi nhíu mày, không phải ta là anh hùng số một của Thánh tộc sao?"

Không đợi người khác chất vấn tại sao y đột nhiên trở thành anh hùng số một, cái thứ hạng này ở đâu ra, thì y đã nói đến mức nước miếng văng tung tóe: "Các ngươi nhìn vết thương của ta xem, vết sẹo là cái gì? Vết sẹo chính là những lời ca ngợi dành cho anh hùng số một đấy!"

Vũ Khứ Tật thành thật nói: "Với khả năng hồi phục của ngươi, hình như không thể để lại sẹo."

Thanh Thất Thụ lườm hắn ta một cái, thật đáng ghét mà!

Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng cười mới tươi đẹp làm sao, giọng nói của y đột nhiên cao lên vài nấc: "Chỉ là một Vùng đất Nặc Xà, cái gì mà vùng đất cấm, hiểm địa gì chứ, chẳng đáng là gì cả! Tuy rằng Nặc Xà cắn có hơi đau nhức, chất độc cũng hơi đáng sợ, nhưng Thanh Thất Thụ ta đây đâu phải là người ngại khó? Các ngươi không biết đâu, lúc đó ta... "

"Thanh Hoa!" Một tiếng kêu vang lên.

Thanh Bát Chỉ trực tiếp gạt y ra rồi chạy vào, trên mặt nở nụ cười tươi rói:

"Ta dùng da Nặc Xà để làm cho nàng một cái mũ! Nàng xem có thích hay không!"

Thanh Thất Thụ: ? 2?

Ta nói, suốt dọc đường ngươi cứ lén lén lút lút làm cái gì chứ! Tên thô lỗ bím tóc mắt to nhà ngươi được lắm.

Khi ta nói sẽ tặng cho Thanh Hoa một cái mũ, cái tên như ngươi đã nói cái gì? Quá xấu? Vậy mà đảo mắt ngươi đã dùng ý tưởng của Thất Thụ gia gia ta đây rồi.

Đồ không biết xấu hổ! ! !

Nhìn tám bím tóc trên đầu của Thanh Bát Chi, Thanh Thất Thụ hận không thể dùng Thanh Mộc Thuẫn để gõ thật mạnh vào đầu gã một cái.

Bản thân da Nặc Xà có màu xám, nhưng nó có thể tự thay đổi theo môi trường, phù hợp với khả năng ẩn náu bẩm sinh.

Cũng bởi vậy nên vẻ ngoài của chiếc mũ xám này vốn không phải là cố định.

Cộng với tay nghề khéo léo của Thanh Bát Chỉ...

Nói thẳng ra, y rất giỏi trong việc sử dụng lao và đâm vào mông của gấu rừng, còn việc làm mũ da thì hoàn toàn không có chút kiến thức gì.

Một từ "xấu xí" cũng không đủ để hình dung chiếc mũ ấy.

Thanh Hoa cầm lấy chiếc mũ da, nàng không nói gì ngoại trừ nở một nụ cười cảm ơn.

Nhưng chỉ một nụ cười đó cũng đã đủ để khiến Thanh Bát Chỉ thỏa mãn, miệng nhếch lên không thể khép lại được: "Nàng thích thì tốt rồi, thích thì tốt rồi, ta vẫn còn rất nhiều thứ nữa! Sau này ta sẽ lại làm áo khoác ngoài cho nàng!"

Khóe miệng đang nhếch lên của Thanh Cửu Diệp cũng bất giác thẳng lại.

Tính cách của y không nhanh nhẹn bằng Thanh Thất Thụ và Thanh Bát Chỉ, không biết cách thể hiện như bọn họ, cũng không biết chủ động, lúc này khó tránh khỏi cảm thấy hơi ảo nào.

Trong lòng Thanh Thất Thụ vừa cảm thấy chua xót vừa bực bội, vốn vừa nãy còn nói không ngừng miệng, giờ lại cảm thấy có chút vô vị mà khép lại.

Y quay đầu lại, ánh mắt đáng thương và chờ mong nhìn thẳng vào Khương Vọng, ý tứ cầu cứu rất rõ ràng.

Trương tiên sinh phải làm gì bây giờ, ý tưởng tặng quà đã bị người ta chiếm mất rồi!

Khương Vọng cho y một ánh mắt trấn an.

Đừng hốt hoảng.

Về việc tại sao đừng hốt hoảng... Hắn vẫn chưa nghĩ ra, tí nữa về nhà rảnh rỗi thì nghĩ tiếp.

Bây giờ vẫn phải hãy lấy được nặc y rồi nói tiếp.

Dù sao thì hắn cũng đâu có thấy hốt hoảng. Việc Thanh Hoa thích ai, mắc mớ gì đến hắn chứ?

Kỹ thuật nhu chế nặc y là bí quyết của Thánh tộc, chỉ có Tế Ti mới biết.

Nhìn thấy thu hoạch được nhiều da rắn như vậy bà cũng khá hài lòng, còn hiền lành thăm hỏi ba vị sứ giả của Long Thần, lúc nhìn thấy vết thương của Vũ Khứ Tật cũng biểu hiện khá thành ý.

"Lấy ba giọt Nguyên Thủy đến" Bà quay ra nói với Thanh Hoa.

Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của Thanh Thất Thụ là đã biết thứ đó trân quý đến mức nào.

Khi ba chiếc bình gỗ nhỏ đặt trên khay được bưng ra, dù cách một lớp gỗ nhưng Khương Vọng vẫn cảm thấy sức sống đang phun trào.

"Uống một giọt Nguyên Thủy trong chai này, hôm nay tay của ngươi sẽ khôi phục, đồng thời sẽ còn tốt hơn nữa" Bà lão Tế Ti cầm lấy một cái bình đưa cho Vũ Khứ Tật: "Ba vị Long Thần sứ giả không ngại nguy hiểm mà đi đối phó với Yến Kiêu. Tộc của ta không có gì để báo đáp, Nguyên Thủy này chính là báu vật trấn tộc của Thánh tộc ta, dùng một giọt là sẽ mất một giọt. Uống vào là có thể chữa trị thương tích, chỉ cần ngươi không chết là sẽ có thể khôi phục. Nếu không bị thương mà uống vào thì cũng có thể tăng cường căn nguyên, giúp ích cho việc tu hành"

Bà ân cần nói: "Ba vị sứ giả, mỗi người một giọt. Xin hãy nhận lấy"

Đương nhiên Khương Vọng sẽ không khách sáo, có thể khiến lão thái thái này lôi ra thứ tốt như vậy cũng không dễ dàng gì. Có lẽ thu hoạch từ Vùng đất Nặc Xà đã khiến bà rất hài lòng, hơn nữa cũng cần Vũ Khứ Tật duy trì trạng thái đỉnh cao để đối phó với Yến Kiêu.

Đương nhiên Vũ Khứ Tật sẽ không từ chối thứ có thể khiến cánh tay của mình hồi phục. Có điều với tư cách là tu sĩ Y đạo, hắn ta còn cần phải dùng cách của mình để kiểm tra, sau đó mới dám uống.

Khi Thanh Hoa đưa khay đến trước mặt Tô Kỳ thì y từ chối.

"Ta không muốn giọt Nguyên Thủy này:

Y nhìn thẳng Tế ti, nói: "Ta chỉ muốn biết chính xác vì sao "Sự xâm nhiễm của Đêm" lại xảy ra? Ta muốn tất cả các ghi chép của Thánh tộc về vấn đề này. Hãy kể cho ta tất cả những gì bà biết:

Việc một người rất quan trọng của Tô Kỳ đã chết trong "Sự xâm nhiễm của Đêm", bà lão Tế Ti cũng đã biết thông qua Thanh Thất Thụ. Cho nên bà cũng không thấy quá ngạc nhiên với phản ứng của y.

"Ngươi vẫn nên nhận Nguyên Thủy đi, trở nên mạnh mẽ cũng là chuyện tốt đối với ngươi, ta nghĩ chắc là ngươi sẽ cần"

Tế ti rất cởi mở nói: "Về phần "Sự xâm nhiễm của Đêm", những người quanh năm sống trong sợ hãi như chúng ta còn muốn giải quyết chuyện này hơn ngươi. Lát nữa, ngươi có thể trực tiếp đến Thư ốc, tất cả ghi chép có liên quan ta đều sẽ để cho các ngươi xem, sẽ không giấu diếm điều gì. Không cần phải trao đổi, bởi vì mục tiêu chung của chúng ta là phải tiêu diệt được Yến Kiêu"

Tô Kỳ im lặng một hồi, vươn tay cầm lấy cái bình gỗ.

Có thể thấy được, mãi cho đến lúc này, y mới có một chút công nhận đói với Thánh tộc ở Sâm Hải.

Bình Luận (0)
Comment