"Thất Thụ có nói cái gì không?" Thanh Cửu Diệp hỏi.
Thật ra y hỏi câu này vì Thanh Hoa, cũng là vì Thanh Thất Thụ đã chết đi.
Chung quy thì ai không biết tâm tư của Thanh Thất Thụ dành cho Thanh Hoa?
"Hắn nói" Khương Vọng nói: "Sâm Hải Nguyên Giới rất lớn, về sau Thanh Hoa có thể đi đến tận cùng thế giới để nhìn thử"
Thanh Hoa không ngẩng đầu.
Đám người tách ra một con đường.
Lão Tế Ti run run rẩy rẩy đến gần.
Tuổi của bà đã rất lớn, đi đường không quá nhẹ nhàng.
Mà trong mắt Khương Vọng, hình tượng này chậm rãi trùng khớp lên thiếu nữ mỹ lệ thuần triệt trong trí nhớ của Quan Diễn.
Bà lão nhìn thấy thi thể của Thanh Thất Thụ, dừng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trong mắt bà ta có một vệt đau thương cực kỳ rõ ràng, nhưng lại nhanh chóng được gạt đi.
Bà hiền hoà mà nhìn ba người Khương Vọng: "Vất vả cho các ngươi"
Bà là cô nãi nãi ruột thịt của Thanh Thất Thụ, nhưng còn là Tế Ti của Thánh tộc Sâm Hải.
Sự kiên cường khác với bình thường này làm Khương Vọng nghĩ tới câu nói kia của Quan Diễn.
"Năm tháng dài đằng đằng, chúng ta đều phải chịu khổ. Nếu nàng ấy biết chân linh của ta còn ở đây, nàng ấy sẽ không chịu nổi nữa"
Vì Thánh tộc Sâm Hải, bà đã gánh vác bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu.
Trừ Quan Diễn ra thì không ai hay biết.
Thánh tộc Sâm Hải của hiện tại, chỉ có bà từng trải qua thời kỳ hắc ám đó.
Những tội ác và lịch sử đó đều đè lên vai bà Bà cũng đã từng là một thiếu nữ ái mộ tình lang, trong mắt chỉ có dịu dàng.
Bà tự lực gánh lấy toàn bộ Thánh tộc Sâm Hải đi phía trước đi, cho nên không dám mềm yếu, cũng không thể mềm yếu.
Khương Vọng bình tĩnh rồi lại bình tĩnh, nói: "Còn phải làm phiền bà mở ra tế đàn, chúng ta rời đi từ nơi này"
"Đương nhiên, mời đi qua bên này"
Tô Khởi Vân và Vũ Khứ Tật đều không nói lời nào, tùy ý để Khương Vọng đại diện cho bọn họ.
"Trước lúc đó, ta phải đi vào thư ốc một chuyến, ta có chút nghi hoặc cần phải tìm được đáp án trong ghi chép của quý tộc, được chứ?" Khương Vọng hỏi.
Lão Tế ti chần chờ một chút: "Đương nhiên có thể"
Bà sai bảo: "Thanh Hoa, ngươi dẫn hai vị sứ giả này đến tế đàn chờ trước"
Sau đó bà nói với Khương Vọng: "Đi với ta"
Tô Khởi Vân và Vũ Khứ Tật đều nhìn về phía Khương Vọng, thấy hắn gật đầu thì cũng đi theo Thanh Hoa.
Khương Vọng đi theo bà lão về hướng thư ốc của Thánh tộc Sâm Hải.
Hắn biết, Tế Ti cố ý muốn đích thân dẫn đường cho hắn, tất nhiên là có lời gì muốn nói.
"Sau khi trở về từ rừng Huyền Lô, hai vị sứ giả còn lại đều rất tin tưởng ngươi. Lúc đối mặt với Yến Kiêu, ngươi nhất định đã làm ra cống hiến rất lớn. Có lẽ, ngươi càng ưu tú hơn ta đã tưởng" Bà lão vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Bản thân Khương Vọng cũng không chú ý tới điểm này.
"Là mọi người cùng nhau nỗ lực, đều rất liều mạng" Hắn nói.
Bà lão tiếp tục nói chuyện phiếm: "Thì ra Tô Kỳ là một cô nương. Hừm, dáng vẻ cũng đẹp"
Khương Vọng giải thích: "Trong khi giao chiến bị Yến Kiêu đánh nát pháp khí che lấp dung mạo, vì vậy ta mới biết được"
"Ta biết khẳng định rất gian nan" Bà lão lại lặp lại lần nữa: "Vất vả cho các ngươi"
Khương Vọng cũng không khiêm tốn.
Quá trình chiến đấu gian nan, thảm thiết, căn bản cũng không cần nói ra, dấu vết trên thi thể của Thanh Thất Thụ đủ để chứng minh.
"Ta cho rằng nàng sẽ hỏi ta chuyện về 'Sự xâm nhiễm của Đêm; nhưng nàng không có"
Bà lão thuận miệng nói đến chuyện của Tô Khởi Vân, đột nhiên ngừng lại một hôi, sau đó bỗng nói: "Có phải y để lại cái gì ở rừng Huyền Lô hay không?"
Chữ "Nàng" trước đó là Tô Khởi Vân. Chữ "Y" sau đó đương nhiên là Quan Diễn.
Xuất phát từ ăn ý hoặc là tình cảm, lão thái thái lập tức nhạy bén cảm nhận được điều gì.
Khương Vọng trầm mặc.
Trầm mặc tức là trả lời.
Câu trả lời không thể nói ra.
"Ta đã biết" Bà lão nói.
Bà không để mình sa vào cảm xúc quá sâu.
Bà chỉ thay đổi đề tài: "Y luôn có thể an bài sẵn tất cả mọi chuyện, chiếu cố người rất khá. Là một nam nhân làm người ta an tâm"
"Ngươi đó, nếu có cô nương yêu thương thì đừng ngại học tập phương diện này:
Bà lắc đầu: "Mấy thứ ngươi dạy Thất Thụ thật không được"
Trong lòng Khương Vọng rất ngượng ngùng, hắn không ngờ những phương pháp lấy lòng người thương mà hắn lừa Thanh Thất Thụ đều truyền tới tai bà lão này.
Đã tới thư ốc.
Tế ti dừng bước dưới tàng cây: "Ta đi đến tế đàn chờ ngươi"
Bà không hỏi mục đích thật sự Khương Vọng tới thư ốc làm gì, không hỏi có phải có liên quan đến Quan Diễn hay không, không hỏi Quan Diễn để lại cái gì.
Bà tin tưởng tất cả quyết định của Quan Diễn.
Cho dù có giấu giếm bà, nhưng nhất định cũng không gì khác ngoài yêu.
Khương Vọng đứng trong chốc lát, chải chuốt lại cảm xúc phức tạp trong lòng, lúc này mới đi vào thư ốc. Dựa theo manh mối Quan Diễn đưa cho, quả nhiên hắn đã tìm được một bộ tăng y màu trăng sáng.
Không có gì đặc biệt.
Tuy thời gian trôi qua đã lâu nhưng nó vẫn không bị mục nát có thể là vì đặc thù của gian thư ốc này.
Khương Vọng cất kỹ tăng y rồi rời đi nơi này.
Hắn không lật một tờ nào những ghi chép trong thư ốc.
Đây đều là thứ đã được Quan Diễn sửa sang lại, không có khả năng tìm được manh mối gì mà Quan Diễn không muốn để bọn họ tìm được.
Trước Tế đàn cây có một đám người vây quanh.
Khương Vọng vốn tưởng bọn họ sẽ âm thầm lặng lẽ rời đi, tựa như đã âm thầm lặng lẽ mà đến.
Nhiều lắm chỉ có những người từng tiếp xúc là Thanh Cửu Diệp, Thanh Bát Chỉ đến tiễn đưa một chút.
Nhưng không ngờ gần như người trong toàn bộ Thánh tộc Sâm Hải đều tới.
Nhiều đến mức khiến trước Tế đàn cây chen lấn tràn đây.
Đương nhiên, toàn bộ tộc nhân Thánh tộc Sâm Hải cũng đã không đạt đến con số ba ngàn.
Cách xa quy mô trong thời kỳ hắc ám Sâm Hải Nguyên Giới quét ngang.
"Tất cả tộc nhân Thánh tộc đều phải tới tiễn các ngươi" Lão Tế Ti đứng trước tế đàn mà nói với bọn họ: "Cảm tạ các ngươi đã cống hiến vì Thánh tộc Sâm Hải, cảm tạ các ngươi vào sinh ra tử. Nguyện Long Thần phù hộ cho các ngươi"
Khương Vọng, Tô Khởi Vân, Vũ Khứ Tật đứng trên tế đàn, giống như lần bọn họ tiếp nhận nghiệm chứng thân phận của Long Thần.
Nhưng khác chính là, lúc này dưới tế đàn chen lấn đầy người.
Cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé.
Mọi người đều nhìn bọn họ, cõi lòng chứa đầy cảm ơn.
Lúc này, tất cả mọi người cúi đầu vỗ lên ngực: "Nguyện Long Thần phù hộ cho các ngươi!"
Thẳng đến giờ khắc này, trong sự nghiêm trang và thần thánh này, Khương Vọng bọn họ mới thật sự cảm nhận được, bọn họ thật sự đã cứu vớt nơi này.