Công Dương Lộ không phải là quan hệ thông gia, cũng không phải là người hầu ở Điền thị, chỉ là một môn khách (1) do Điền gia mời đến, nhưng rất được tín nhiệm.
(1) Môn khách: người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
Thậm chí sự tín nhiệm này còn hơn cả sự tín nhiệm đối với tộc nhân Điền thị, nếu không phải là người cực kỳ được tín nhiệm, thì cũng không thể tham gia vào đội ngũ thăm dò Ẩn Tỉnh thế giới này.
Nghe thấy câu hỏi của Điền Thường, hắn ta chỉ nói: "Ö bên ngoải trận thì không nhìn ra được gì, cần phải tự mình trải qua mới được"
"Ý ngươi là, vào trong phong trận sẽ gặp nguy hiểm lớn sao?"
Công Dương Lộ trả lời: "Loại trận pháp này trời sinh mạnh yếu không đồng đều. Nhưng bởi vì được hình thành tự nhiên, cho nên không biến hóa kỳ ảo như trận pháp do con người nghĩ ra. Sát trận chính là sát trận, mê trận chính là mê trận. Nếu như chín dòng cát chảy này là mê trận, cùng lắm thì chúng ta không thể tìm ra được lối thoát, bị vây nhốt trong đó"
"Nếu như thế thì ta yên tâm rồi" Điền Thường tâng bốc nói: "Chỉ cần cho ngươi thời gian, chúng ta còn sợ không tìm được lối ra sao?"
Gã nói vậy vừa là để gia tăng niềm tin cho những người khác trong đội ngũ, cũng là để giúp Công Dương Lộ gia tăng uy vọng.
Công Dương Lộ không bị lâng lâng mà quên chuyện chính, hắn ta chân thành nói: "Ta chỉ nắm chắc năm phần thôi"
"Một nửa? Một nửa mà cũng gọi là nắm chắc sao? Hoặc là tìm được lối ra, hoặc là không tìm được?" Điền Dũng bất mãn nói: "Ta đi thì ta cũng nắm chắc năm phần mười!"
Điền Dũng cũng không phải là giận cá chém thớt, mà là gã cảm thấy chắc hẳn là cái tên này đã sớm nhìn ra đây là mê trận rồi, nhưng hắn ta lại là cùng một giuộc với Điền Thường, cho nên mới khiến cho Mặc võ sĩ của gã thất thủ trọng trận. Quả nhiên cực kỳ đáng ghét.
Điền Thường không để ý đến gã, chỉ lấy ra một cái la bàn rồi nói: "Nếu có thêm cái Dẫn Tinh Bàn này thì sao?"
Món pháp khí Dẫn Tinh Bàn này là do Điền An Bình tự chế, thường có thể chỉ dẫn phương hướng, xác định được đường đi. Mấy năm gần đây, Điền An Bình chưa dùng tới nó, nên mới cho vào tộc kho. Lần này đi tới Ẩn Tinh thế giới thì mới lấy nó ra. Sở dĩ bọn họ có thể ung dung đi giữa biển cát, rồi tìm tới ốc đảo này đều là nhờ có Dẫn Tỉnh Bàn.
"Bảy phần mười" Công Dương Lộ nói.
"Thế là đủ rồi"
Điền Thường trực tiếp căn dặn: "Lưu Tư, Điền Hòa canh giữ ở bên ngoài, để đề phòng ngộ nhỡ có chuyện. Những người khác theo ta cùng tiến vào trong trận"
Lưu Tư không nghe theo, nói: "Biểu ca, người ta muốn ở cùng một chỗ với huynh"
Điền Thường trực tiếp giơ tay lên, ngăn cản nàng ta tiếp tục làm nũng: "Ö bên ngoài hành động, cứ theo phân công mà làm"
Lưu Tư là biểu muội của gã, Điền Hòa là con trai của đầy tớ trong phủ, trước đây đã từng hầu hạ cha gã, sau này mới đi theo gã, cũng là tâm phúc cực kỳ đáng tin cậy.
Có hai người này tiếp ứng ở ngoài trận, hẳn là có thể yên tâm. Nếu như là Điền Dũng ở ngoài tiếp ứng, thì gã thực sự lo lắng việc mình có còn trở về được nữa hay không.
Điền Dũng không có ý kiến gì về quyết định này, gã chỉ ước gì được vào trận càng sớm càng tốt để gã có thể đi tìm Mặc võ sĩ. Dù Mặc võ sĩ bị thương chỗ nào cũng đều khiến gã rất đau lòng. Những thương nhân bán con rối kia đúng là lòng dạ hiểm độc, phí để sửa chữa cũng không rẻ.
Điền Dũng đang nhức đầu về chuyện kia nên không nói lời nào, còn những người khác thì rất tin tưởng và phục tùng đối với vị lãnh đạo Điền Thường.
Sau khi chỉnh đốn lại một chút, đoàn người liên tiếp bay vào trong chín dòng cát chảy.
Sau khi bóng lưng của tất cả mọi người biến mất, Lưu Tư dậm chân nói:
"Tên khốn khiếp này!"
Đương nhiên nàng ta biết nguyên nhân Điền Thường để nàng ta ở bên ngoài tiếp ứng, nhưng nàng ta không muốn hiểu. Bởi vì những người tiến vào trận pháp kia mới có khả năng đạt được thu hoạch nhất. Canh giữ ở ngoài trận đông nghĩa với việc không liên quan gì đến công lao trong chuyến đi lần này.
Nhờ có Điền Thường mà nàng ta mới vào được đội ngũ này. Làm càn làm nũng thì được, nhưng nàng ta không có can đảm chống đối ra mặt.
Điền Hòa là một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, chỉ nhìn bề ngoài thì có về hơi chất phác, khô khan, dù có nghe thấy Lưu Tư buông lời trách móc cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nếu như ông ta không phải là một người hiền lành chất phác, chỉ sợ Lưu Tư cũng không dám mắng người ở trước mặt ông ta.
"Này! Bỗng nhiên Lưu Tư kêu một tiếng: "Dù sao bây giờ ngươi cũng không cần vào trận, mau lấy đạo nguyên thạch mà lần này ngươi được phân phát ra đây"
Điền Hòa không nói một lời, ngoan ngoãn lấy một cái túi vải nhỏ từ trong ngực ra, cẩn thận mở ra thì thấy bên trong có hai mươi khối đạo nguyên thạch.
"Đám lão già này đúng là hẹp hòi muốn chết!" Lưu Tư vừa oán trách, vừa đưa tay ra lấy mất mười chín khối đạo nguyên thạch, rồi bỏ vào trong hộp trữ vật của mình.
Đại Trạch Điền thị phú quý như vậy, đương nhiên con cháu trong gia tộc như Điền Thường thì không thiếu gì tài nguyên để tu hành. Nhưng Lưu gia chỉ là một gia tộc phụ thuộc vào Điền thị, có lẽ so xuống dưới thì cũng xem như có thừa, nhưng khó có thể nói là được tùy ý tiêu xài.
Nhất là người không quá được coi trọng ở Lưu gia như nàng ta, chí có thể nịnh bợ Điền Thường mà thôi. Nàng ta hiểu rõ tính tình Điền Hòa, trước sau như một chất phác yếu đuối, đánh ba gậy cũng không ra được cái rắm vang (2). Nếu không phải là khá trung thành, thì Điền Thường cũng không dùng ông ta.
(2) Đánh ba gậy cũng không ra được cái rắm vang: người trung thực ít nói.
Điền Hòa vẫn không nói lời nào như cũ, chỉ yên lặng gói kỹ một viên đạo nguyên thạch còn sót lại, rồi cất vào trong ngực.
Lưu Tư nhìn chằm chằm Điền Hòa: "Nếu dám nói cho biểu ca của ta biết, ngươi sẽ chết chắc"
Điền Hòa thấp giọng trả lời: "Không đâu"
""Nô tài ngoan" Lưu Tư hài lòng nói: "Cũng không phải là ta tham lam mấy khối đạo nguyên thạch này của ngươi, chỉ là trận này cần phải tiêu xài một chút, thu chỉ khó bù. Chờ sau này ta thành hôn với biểu ca rồi, thì ta sẽ trọng dụng ngươi"
Điền Hòa gật gù: "Ừm"
Lưu Tư cười tươi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: "Chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi cũng phải hiếu kính ta một chút phần thưởng mà ngươi nhận được. Yên tâm, bổn tiểu thư sẽ nhớ kỹ những việc này, về sau ta sẽ thưởng lại cho ngươi"
"Còn không biết có thể được thưởng bao nhiêu đây" Điền Hòa chất phác nói.
"Chắc là cũng được một trăm viên đạo nguyên thạch?" Lưu Tư rất hào phóng nói: "Ngươi giữ mười viên đi"
Lúc này Điền Hòa lại trầm mặc, rồi mới nói: "Ta cũng phải tu hành, tiểu thư"
Lưu Tư nhíu mày nói: "Ngươi đã đến cái tuổi này rồi, thiên phú chỉ có như vậy. Vừa không có tức phụ, cũng chẳng có con. Vậy ngươi tích cóp nhiều đạo nguyên thạch như vậy để mua quan tài à?"
Điền Hòa nói: "Từ năm ngoái đến nay, ngài đều chia tiền với ta theo thói quen, mỗi tháng ta chỉ lấy một nửa... Tiểu thư, ngài bỏ qua cho ta đi. Chính là bởi vì ta không đủ thiên phú, cho nên ta mới càng cần tài nguyên để bổ sung"
Lưu Tư nghe thấy thì tức giận: "Ngươi không hài lòng? Ngươi có tin ta mách biểu ca không, nói ngươi phi lễ với..."
Phốc!
Nàng ta không dám tin cúi đầu xuống, chỉ thấy một cây đao nhỏ đang ghim trên bụng mình. Cùng với kình khí sắc bén trực tiếp xuyên thủng Thông Thiên Cung của nàng ta.
Không biết Điền Hòa lấy đao nhỏ ở đâu ra, lập tức đâm nàng ta một đao.
Một tay đè vai Lưu Tư rồi nhấc người nàng ta lên, một tay đâm đao.
Một đao, hai đao, ba đao.
Động tác của ông ta vừa nhanh mà vừa vững.
Lưu Tư trợn to hai mắt, nhìn thẳng vào Điền Hòa.
Nhìn tên nam nhân trung niên cho dù có đang giết người mà vẫn giữ vẻ mặt chất phác như cũ. Cuối cùng hoàn toàn tắt thở, thi thể vô lực rơi xuống đất.