Khánh Hỏa Cao Sí cắn răng nói: "Đương nhiên! Ta lập tức điều một đội chiến sĩ luân phiên trở về cho ngươi, mà do phải trấn thủ địa quật, một lần không thể điều động quá nhiều. Còn phải làm phiền ngươi nhìn nhiều mấy lần mới có thể xem hết được"
"Cần gì phiền phức như thế?" Khương Vọng nói thẳng: "Địa quật ở nơi nào?
Ta đi một chuyến với ngươi là được!"
Lúc này, Khánh Hỏa Kỳ Minh yên lặng đứng xem cả buổi lại lên tiếng: "Địa quật kết nối với thông đạo U Thiên, quá nguy hiểm, ngươi là Cờ Chủ của Khánh Hỏa Bộ, cũng là hy vọng lần này của Khánh Hỏa Bộ. Tốt nhất là đừng mạo hiểm"
Khương Vọng chỉ cười cười: "Sao lại không nguy hiểm? Ván Cở Sinh Tử nghe tên thôi cũng biết không phải nơi yên ổn gì đúng không? Ta đang muốn nhìn thử một chút, xem địa quật của các ngươi là nơi như thế nào!
Cũng muốn nhìn thử xem cái gì là U Thiên!"
"Được!" Lúc này thái độ của Khánh Hỏa Cao S§í rõ ràng thân thiết hơn nhiều:
"Vu chúc đại nhân, ngươi mang vị chiến sĩ chân chính đến từ Thanh Thiên này đến địa quật lớn nhất của Khánh Hỏa Bộ của chúng ta để đánh giá đi!"
Sắc mặt Khánh Hỏa Kỳ Minh lập tức trắng ra: "Ta cũng phải đi sao?"
Khánh Hỏa Cao Sí mang vẻ mặt lạnh lẽo đanh thép nhìn hắn ta: "Chỉ mang theo Tỉnh Tướng đi địa quật một chuyến, dẫn đường thôi, ngươi cũng không muốn sao?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh há miệng nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Hắn ta rũ đầu, giọng nói cũng trở nên thật uể oải: "Đi cùng ta đi"
Vừa dứt lời, hắn ta dẫn đầu đi về phía sau Hỏa Từ.
Có thể nhìn ra được, hắn ta cực kỳ không muốn, nhưng hắn ta không có cách nào tự chối.
Khương Vọng gật đầu ra hiệu với mười sáu lão binh kia, sau đó mới đi theo Khánh Hỏa Kỳ Minh.
Trong đội ngũ của những lão gia gia của Khánh Hỏa Bộ như ngủ gục kia chợt có người hỏi: "Bây giờ làm gì đây? Chúng ta làm gì hả?"
Khánh Hỏa Cao Sí ở lại chỗ đó trấn an: "Trở về nghỉ ngơi phơi nắng đi!"
Lão gia gia kia nói: "Con mẹ nó ngươi mới già đó! Lão tử còn đánh được lắm!
Nữa rồi.
Không chỉ già đến run run rẩy rẩy, còn điếc đến không thể nói nổi.
Khánh Hỏa Cao Sí cũng giỏi lắm mới gom đủ những người này.
Lúc này gã chỉ có thể căng da đầu mà hô to: "Không cần, không cần các ngươi ra trận!"
"Cái gì? Khi nào xuất phát?"
"Địa Quật" là một cái tên rất trực quan, là một lỗ thủng trên mặt đất.
Trên Phù Lục là Thanh Thiên, dưới Phù Lục là U Thiên.
Thanh Thiên treo ở trên cao, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được. U Thiên đen tối bên dưới, bị mặt đất cực kỳ nặng nề ngăn cách, trên cơ bản không thể nào nhìn thấy được.
Còn Địa Quật thì khác.
Không ai có thể giải thích rõ Địa Quật xuất hiện như thế nào, chỉ biết nó liên kết với U Thiên. Cả Phù Lục, tất cả bộ tộc đều phải đối mặt với nguy hiểm bắt nguồn từ U Thiên này.
Trong truyền thuyết của Phù Lục có kiểu lý giải là: Trên Thanh Thiên từng có rất nhiều ngôi sao, chúng từ Thanh Thiên rơi xuống U Thiên, trong quá trình này đã xuyên qua mặt đất vì thế tạo ra Địa Quật. Còn bên trên Thanh Thiên cũng vì những ngôi sao này vỡ nát này mà từ đây chỉ còn Thiên Xu Tỉnh.
Quay trở lại Địa Quật, nguy hiểm xuất phát từ U Thiên là tồn tại cực kỳ cụ thể, không phải hư vô.
Phù Lục có một câu, "Rơi từ Thanh Thiên xuống là Tinh Tướng, nổi từ U Thiên lên là Tỉnh Thú"
Ý nghĩa sâu xa của câu này là, cuộc đời con người đã định sẵn có lúc này lúc nọ. Nhưng nếu gác ý nghĩa sâu xa ấy qua một bên thì bản thân câu nói ấy là một lời miêu tả khách quan.
Tỉnh Thú tức là tai họa lớn nhất của thế giới Phù Lục.
Những người trên Phù Lục cho rằng, Tỉnh Tướng là sản phẩm của Thanh Thiên, Tinh Thú là kết tỉnh của U Thiên.
Lời này không bàn đến đúng sai nhưng nó thực sự đã trở thành một nhận thức chung.
Trên đường đi, từ những tìm hiểu bước đầu về Địa Quật chỗ Khánh Hỏa Kỳ Minh, Khương Vọng cũng đại khái hiểu được vì sao Khánh Hỏa Kỳ Minh lại rất kháng cự việc đến Địa Quật. Dưỡng phụ của y, Vu chúc tiền nhiệm của Khánh Hỏa bộ đã chết ở Địa Quật.
Khương Vọng còn cố ý nghe ngóng được về những "người đến từ Thanh Thiên" đến trước hắn, tên tuổi có thể không biết rõ nhưng đặc trưng thì rất dễ đoán ra.
Lôi Chiêm Càn là Cờ Chủ của Xích Lôi bộ đứng đầu Lôi bộ, Lý Phượng Nghiêu ở Tịnh Thủy bộ đứng đầu Thủy bộ, Phương Sùng ở Nguyên Thổ bộ đứng đầu Thổ bộ.
Khương Vô Tà thì ở Tật Hỏa bộ đứng đầu Hỏa bộ.
Ngoài ra Cờ Chủ của Thiết Mộc bộ đứng đầu Mộc bộ là một nam nhân bề ngoài vô cùng bình thường. Theo cách miêu tả của Khánh Hỏa Kỳ Minh Khương Vọng không thể nào liên tưởng hắn ta với những tu sĩ trong trí nhớ.
Nhưng trọng tâm chú ý của Khương Vọng cũng chỉ có bốn người đầu mà thôi.
Hắn còn cố ý hỏi về vị trí của Tịnh Thủy bộ.
Hắn có ý liên hệ Lý Phượng Nghiêu trước chủ yếu là muốn xem thử có thể hỏi xin một món binh pháp phù hợp dùng để huấn luyện tộc nhân Khánh Hỏa bộ không, để các chiến sĩ Khánh Hỏa bộ tuy không thể sử dụng sức mạnh Đồ Đằng nhưng cũng có thể phát huy được chiến lực siêu phàm trong Ván Cở Sinh Tử. Thạch Môn Lý thị vốn là gia tộc danh tiếng nhiều đời, tất nhiên không thiếu binh trận, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng biết chút gì về phương diện này.
Những người khác đến Phù Lục trước lâu như vậy, chắc chắn đang nghĩ đủ mọi cách để nâng cao chiến lực của chiến sĩ bộ tộc trong Ván Cờ Sinh Tử.
Giờ Khương Vọng mới bắt đầu tuyển người nên bị tụt lại phía sau rất nhiều.
Nhưng Khánh Hỏa Kỳ Minh lại kiên quyết ngăn cản hắn.
Vì chế ước của khế ước vương quyền, trong thời gian chuẩn bị cho Ván Cờ Sinh Tử các bộ tộc không thể chinh phạt lẫn nhau.
Nhưng Khương Vọng là Cờ Chủ của Khánh Hỏa bộ, nếu như tiến vào địa bàn của bộ tộc khác chắc chắn sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Khánh Hỏa Kỳ Minh ba lần bảy lượt nhấn mạnh, chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra.
Khương Vọng không phải loại người không chịu nghe khuyên can nên chỉ đành từ bỏ.
Trong phạm vi thuộc quản lý của Khánh Hỏa bộ, Địa Quật lớn nhất tên là Vô Chỉ Địa Quật. Chiến sĩ tỉnh nhuệ nhất của Khánh Hỏa bộ đều ở đây.
Vị trí của Vô Chi Địa Quật cách Hỏa Từ khoảng chừng hai mươi dặm.
"Bộ tộc cần cường giả tọa trấn, tộc trưởng không thể rời đi được cho nên chỉ có thể để ta dẫn ngươi đi" Sắc mặt Khánh Hỏa Kỳ Minh trắng bệch giải thích.
Nói câu này vô cùng phí lời, nhưng phí lời thì càng chứng tỏ dao động trong nội tâm hắn ta. Hắn ta cần phải nói vài chủ đề khác để đánh lạc hướng cảm xúc.
"Trông có vẻ đáng tin cậy lắm" Khương Vọng nói.