Con mèo hoang...
Nàng ta có chút thẹn thùng mà lén nhìn Lôi Chiêm Càn một cái, thấy hắn ta không có biểu hiện gì thì giận tím mặt.
"Tiểu nương da, lần trước Tinh Tướng đại nhân tha cho ngươi một mạng, để ngươi chạy, ngươi còn dám tới tìm đường chết?"
Nàng ta nhận ra người nam nhân trước mắt. Trông hắn ta giống hệt nữ nhân, hoa hòe loè loẹt, không có nửa phần khí khái của nam tử.
Ngày đó đụng phải bọn họ, hắn ta đã phải vắt chân lên cổ mà chạy. Bây giờ, cũng không biết đã ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám tìm tới cửa lần nữa.
Tiểu nương da! ?
Mí mắt Khương Vô Tà giựt giựt, tức giận đến tóc tai suýt dựng hết cả lên.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Chưa có ai dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi nhớ kỹ, nếu không phải ngươi là mỹ nhân thì hiện tại đã chết rồi!"
Xích Lôi Nghiên xuất thân từ Xích Lôi Bộ coi tranh đấu tàn nhẫn thành phong trào, đương nhiên sẽ không sợ hãi chút uy hiếp ở mức độ này.
Thậm chí nàng ta còn khiịt mũi coi thường, nếu là ở bên ngoài, khi sức mạnh đồ đằng chưa bị lấy đi, sao nàng ta cần đến Tỉnh Tướng đại nhân ra tay, bản thân nàng có thể lập tức cho tiểu bạch kiểm nhìn ỏng a ỏng eo này biết mặt rồi.
Nàng ta đang muốn mắng to một hồi nhưng lại sợ làm mất hình tượng dịu dàng của mình trước mặt Lôi Chiêm Càn. Nhưng ngay vào lúc này, nàng ta phát hiện từ vị trí bên trái, lại có một người đi tới.
Lúc này nàng ta mới ý thức được, từ đầu đến cuối ánh mắt của Lôi Chiêm Càn đều nhìn chăm chú vào bên trái, chưa từng dời đi lần nào.
Là người nào có thể làm Lôi Chiêm Càn coi trọng như thế?
Xích Lôi Nghiên khẩn trương nhìn qua.
Nàng ta nhìn thấy một nữ nhân.
Một nữ nhân mà ở mọi phương diện đều làm nàng ta cảm nhận được sự uy hiếp khổng lồ!
Đôi mắt của nữ nhân này vô cùng lạnh lẽo, ngay cả ngọn tóc cũng mang theo một cảm giác xa xách.
Nhưng mỗi một chi tiết trên ngũ quan của nàng đều có thể nói là hoàn mỹ.
Cho dù là Xích Lôi Nghiên cũng không cách nào soi mói ra khuyết điểm.
Xích Lôi Nghiên dùng ánh mắt bắt bẻ đi quan sát, nhìn thấy nữ nhân này có thân hình cao gầy, dáng người nổi bật, quả thực thoả đáng như được Tạo hóa tỉ mỉ cắt ra vậy.
Lúc này đối phương cũng nhận thấy được ánh nhìn chăm chú của nàng ta, lập tức quét ánh nhìn đến.
Bị đôi mắt vừa lạnh vừa ngạo lại mỹ lệ này tập trung nhìn vào, Xích Lôi Nghiên lại có chút lảng tránh. Trong lòng nàng ta đột nhiên sinh ra cảm giác tự ti.
Vớ vẩn đến mức nào kia chứt Xích Lôi Nghiên này chính là đệ nhất mỹ nhân của Xích Lôi Bộ, chờ Xích Lôi Bộ thắng được Cờ Sinh Tử lần này, nói không chừng còn có thể tranh tên tuổi đệ nhất mỹ nhân của Phù Lục.
Nàng ta lại cảm thấy tự tỉ khi đứng trước mặt một nữ nhân?
Thậm chí Xích Lôi Nghiên còn phẫn nộ mà trừng mắt nhìn lại, nhưng tầm mắt của nữ nhân kia sớm đã dời đi, cứ như hoàn toàn chưa từng để ý tới nảng tai "Con tiện nhân từ đâu tới thế hả!" Nàng ta buột miệng thốt ra lời phẫn nộ.
Xích Lôi Nghiên bỗng cảm thấy, toàn bộ nhiệt độ quanh người đã giảm mạnh xuống.
Nàng ta cố chống chọi mà trừng nữ nhân kia, cũng không chú ý tới, lúc này trong mắt của tên tiểu bạch kiểm bị người ta gọi là tiểu nương da kia đã tràn đây tiếc nuối.
Ánh mắt của Khương Vô Tà như đang nói: "Xong rồi, lần này ngươi thật sự tìm đường chết"
Hắn ta chỉ đơn thuần cảm thấy tiếc nuối trước sự điêu tàn của một mỹ nhân.
Lý Phượng Nghiêu cũng không nhìn nữ nhân nói năng lỗ mãng kia, chỉ dán mắt vào Lôi Chiêm Càn, khẽ cau mày, thế là khắp nơi trở nên lạnh lẽo.
"Lôi Chiêm Càn, đây là nữ nhân của ngươi?" Nàng nói: "Quản miệng ả ta cho tốt vào"
"Ha ha ha ha" Lôi Chiêm Càn bỗng lớn tiếng cười to: "Phượng Nghiêu, đừng làm không khí khẩn trương như thế"
Hắn ta nhún vai một cái: "Nếu nàng thật sự thấy ghen, ta có thể để nàng chỉnh đốn nàng ta. Nhưng chúng ta phải nói trước, nàng không thể thật sự động thủ với nàng ta được, bởi vì dù sao đây cũng là nữ nhân của Lôi Chiêm Cân ta"
"Chậc!" Khương Vô Tà nhịn không được mà chậc ra tiếng: "Có phải hắn cảm thấy mình thật hài hước không?"
"Hình như là vậy, điện hạ. Hắn có ý đồ làm dịu không khí, thuận tiện đùa giõn Lý cô nương một chút"
Một tiếng nói âm trầm truyền đến từ một hướng khác, Phương Sùng cũng đã đi đến cờ vị này, thế vây kín từ ba hướng đã được hình thành.
Thật sự cũng không cần bọn họ quạt gió thêm củi.
Lý Phượng Nghiêu đã dứt khoát mà duỗi tay ra, bắt lấy trường cung như băng như ngọc kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lôi Chiêm Càn: "Xem ra ngươi thật sự muốn chết"
Thái độ của nàng tuyệt đối không phải giả dối, là lạnh thấu xương, là muốn phân ra sinh tử thật sự.
"Được được được" Lôi Chiêm Càn nhanh chóng giơ đôi tay lên, tỏ ý xin tha:
"Nếu có thể làm dịu bớt cơn giận lôi đình của nàng, ta nguyện ý xin lỗi"
Phương Sùng cất giọng âm trầm: "Nếu xin lỗi hữu dụng thì trên đời này đã không có chiến tranh. Mọi người chỉ cần nói xin lỗi với nhau thì muôn đời thái bình"
Vẻ lấy lòng trên mặt Lôi Chiêm Càn nhanh chóng biến mất, hắn ta quay đầu, dùng cặp mắt thâm trầm lạnh nhạt kia nhìn chăm chú vào Phương Sùng: "Họ Phương, ngươi có biết tự nhận thức không vậy, ngươi có thân phận gì, địa vị gì, ngươi là cái thứ gì? Ta và Lý cô nương nói chuyện thì ngươi có tư cách lắm miệng dù chỉ là một lời hay sao?"
"Chậc!" Khương Vô Tà ngả ngớn cười nói: "Chấp sự nhất đẳng của Tứ Hải thương minh thua kém Lôi Chiêm Càn ngươi ở đâu? Nói ngươi vài câu thì làm sao, còn muốn giết hắn? Thật sự nghĩ mình là hoàng thân quốc thích đấy à? Ngươi hỏi bổn cung xem có bằng lòng nhận người bà con nghèo quen thói tống tiền là ngươi không? Khương Vô Khí còn chưa ngồi lên Long đình đâu!"
Lời trong lời ngoài của Khương Vô Tà đều là muốn hai bên biến thành mâu thuẫn sinh tử, mà không phải chỉ là cuộc chiến giành ích lợi bí cảnh, kiếm chuyện cũng kiếm rất kiên quyết, rất trực tiếp.
Nhưng Phương Sùng bị giáp mặt nhục nhã lại rất có giác ngộ cố gắng chịu nhục, còn lên tiếng làm dịu tình hình: "Chỉ cần Lôi công tử ngài thức thời mà rời khỏi ván cờ, Phương mỗ làm người câm một thời gian cũng được"
Nhưng mà...
Hình như Lôi Chiêm Càn căn bản không nhìn ra kỹ xảo của Khương Vô Tà.
Hoặc nói càng chính xác là hắn ta cũng không để ý đến.
Thậm chí hắn ta còn duỗi ngón tay chỉ vào Phương Sùng, chẳng chừa lại cho đối phương chút thể diện nào: "Nếu ngươi không tính câm miệng một lúc, vậy ngươi cứ chuẩn bị sẵn câm miệng cả đời đi"
Hắn ta không nói cái gì với Khương Vô Tà, bởi vì hắn ta không thể giết chết Khương Vô Tà. Õ Tề Quốc, bất kể Khương Vô Tà làm càn đến mức nào, thân phận của hắn ta cũng có thể gánh vác nổi.
Mà đối với Lôi Chiêm Càn mà nói, buông lời hung ác là chuyện không hề có ý nghĩa.
Hắn ta nói muốn giết người, vậy nhất định sẽ giết người. Hắn ta nói muốn Phương Sùng câm miệng cả đời, hắn ta thật sự có quyết tâm và tự tin có thể làm như vậy.
Nhưng vào lúc này, dây cung thoáng động, một sợi sương quang lao vút tới, hóa ra hình dạng mũi tên.