Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 746 - Chương 746: Sương Tâm!

Chương 746: Sương tâm!

Phương Sùng đang chờ đợi cơ hội, không thể không lập tức tham gia chiến cuộc. Hai ngón tay vươn ra kẹp lấy một đao tệ Tề Quốc có mây tía lượn lờ, cứ như đang kẹp một thanh tiểu đao, tiện tay vung lên.

"Mượn vận hành tài, hai bên thoả thuận xong tiền hàng!"

Trong quá trình đao tệ bay ra thì đã biến mất.

Mà roi lôi quang sắc bén đã bị chia làm hai đoạn ngay tại chỗ.

Lôi Chiêm Càn trực tiếp quay người vung một đao, đụng độ với Khương Vô Tà, vừa chạm vào đã tách ra.

Lôi quang lóe lên, lại xuất hiện trước người Phương Sùng, đôi tay mang theo nắm đấm, lôi quang điện thiểm trực tiếp đấm thẳng vào đầu kẻ đối diện.

"Ngươi mua nổi hàng của lão tử sao?"

Một chùy này, lúc đầu như ôm lôi cầu, nhưng rơi xuống lại thành lôi võng, lúc nổ tung tiếp đất thì như cái lồng sấm, đã trực tiếp vây khóa Phương Sùng lại.

Trong lòng Phương Sùng đã trực tiếp chửi má nó.

"Thứ thiên kiêu Lôi gia cẩu tạp chủng này, con mẹ nó không ngờ chỉ nặng tay với ta? !"

Tuy ông ta khôn khéo lạnh lẹ, mạnh vì gạo bạo vì tiền, quen có thể nhẫn có thể nhịn. Cũng vẫn bị sự "Phân biệt đối đãi" rõ ràng như thế của Lôi Chiêm Cần làm ghê tởm.

Ra tay trước chính là Khương Vô Tà, tiếp theo chính là Lý Phượng Nghiêu, Phương Sùng này chỉ khiêm nhường góp đủ số thôi.

Mà Lôi Chiêm Càn tiện tay ứng phó với hai người trước, chuyển tới ông ta thì ra đòn sát thủ!

Từ lúc nào mà tên tuổi của Tứ Hải thương minh không xài được đến như vậy?

Trong lòng ông ta phẫn nộ, động tác lại không chậm.

Ông ta trở tay tụ ra một ảo ảnh kim nguyên bảo thật lớn, giống như nhà giàu mới nổi mà trực tiếp ném tiền vào cái lồng sấm đang tiếp đất.

"Tài khả thông thần! Thỉnh mượn đường!"

Kim nguyên bảo biến mất, trên lôi ngục lập tức xuất hiện một cái lỗ, Phương Sùng linh hoạt lăn một cái, lập tức chui ra từ cái lỗ này.

Cái lỗ đó vừa mở ra đã khép lại.

Lôi Chiêm Càn đấm mạnh ra một đòn, nhưng lại hụt.

Hắn ta lập tức tách đôi tay ra, xé mở cái lồng lôi quang. Lôi quang lập loè "Chảy" về hai tay của hắn ta, thân thể của hắn ta.

"Ngươi cho rằng cái mình nhìn thấy được lần trước chính là toàn bộ sức mạnh của ta sao?"

Thân thể hắn ta chợt lóe, lướt ngang qua với Khương Vô Tà đang tấn công tới.

Hắn ta quay người tung một quyền, đánh rơi một mũi tên lôi quang ngang ngược phá tan chung quanh.

Là mũi tên của Lý Phượng Nghiêu! Một mũi tên chính xác đúng lúc xuất hiện trong lúc hắn ta lắc mình.

Mà Lôi Chiêm Càn trực tiếp lấy nắm tay đáp lại.

Mũi tên tan nát, lôi quang quấn lấy nắm tay của hắn ta cũng tan biến, nắm đấm đang nhỏ máu.

Từ lúc khai chiến tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương.

Nhưng trạng thái của hắn ta lại càng trương dương, hắn ta bước nhanh đến, trực tiếp nâng nắm tay đang chảy máu kia lên, lại đấm về hướng Phương Sùng một lần nữa!

"Ta để lại cái mạng lão cẩu của ngươi, chỉ là muốn nhìn xem đám Tứ Hải thương minh các ngươi còn có át chủ bài gì. Không ngờ vẫn chỉ biết kéo bè kéo cánh. Cái gọi là chấp sự nhất đẳng cũng chỉ có thế mà thôi! Quả thực Ị khiến ta vô cùng thất vọng Nắm tay hắn ta đang chảy máu, nhưng trong mỗi một giọt máu đều nổ tung lôi quang.

"Khánh lão minh chủ anh hùng cái thế năm đó, hiện giờ khí khái ở đâu! ?"

Phương Sùng đã nghĩ sai một chuyện.

Lôi Chiêm Cân tính giải quyết ông ta trước, cũng không phải vì thân phận của ông ta không bằng Lý Phượng Nghiêu và Khương Vô Tà, mà là vì trong phán đoán của Lôi Chiêm Càn, thực lực của Phương Sùng là kém cỏi nhất.

Mặc dù ông ta là Nội Phủ Cảnh, mà Khương Vô Tà chỉ mới đạt đến Đằng Long Cảnh.

Lấy ít đánh nhiều, đương nhiên phải yếu trước mạnh sau, đây là lựa chọn chiến thuật đơn giản nhất.

Lôi Chiêm Càn đã hạ sát thủ.

Mỗi một giọt máu đều nổ tung, chỉ một thoáng lôi quang huyết sắc đã bao phủ Phương Sùng.

Không thể không nói.

Bỏ đi dáng vẻ kệch cỡm hài hước vì lấy lòng mỹ nhân kia thì hắn ta cũng lộ ra bản tính khí phách.

Lôi Chiêm Càn của lúc này mới đáng để Lý Phượng Nghiêu xem trọng liếc nhìn một cái.

Nhưng vào thời điểm này mà bị Lý Phượng Nghiêu xem trọng cũng chưa chắc là chuyện tốt...

Đối thủ càng mạnh, nàng càng phải đánh bại.

Như vậy mới không uổng danh tiếng của Lý Phượng Nghiêu nàng.

Ngón tay ngọc như sương như tuyết, hơi đặt lên dây cung, vừa đụng vào đã bắn ra.

Dây cung động mà lại như chưa động.

Nhưng Lôi Chiêm Càn đã cảm nhận được một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, bắt nguồn từ trái tìm của hắn ta!

Trái tim chính là đứng đầu ngũ tạng, trái tim là nguồn cội của mạng sống.

Ở một mức độ nào đó, người tu hành có thể lấy Thông Thiên Cung thay thế cho trái tìm, nhưng cũng chỉ thay thế trong thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Cho dù là hài đồng ba tuổi, cũng biết được tầm quan trọng của trái tim.

Mũi tên này của Lý Phượng Nghiêu, tâm niệm vừa động, mũi tên đã động.

Lấy tâm chứng tâm, chính là Sương Tâm Chỉ Tiễn!

Tâm Chỉ Tiễn là tiễn thuật độc môn của Thạch Môn Lý thị, mà trên cơ sở đó, Lý Phượng Nghiêu đã hoàn thành tiễn thuật thuộc về riêng mình - Đó là Sương Tâm Chỉ Tiễn.

Lúc vui vẻ trái tim sẽ sung sướng, lúc tự hỏi trái tìm sẽ rối rắm.

Lúc khổ sở... Trái tìm thật sự sẽ đau!

Trong quá trình lôi quang huyết sắc còn đang bao phủ Phương Sùng, Sương Tâm Chỉ Tiễn đã động.

Mới ý thức được nguy cơ, tư duy của Lôi Chiêm Càn đã bắt đầu chậm chạp.

Lúc Lý Phượng Nghiêu thật sự ra tay thì đòn nào cũng là sát chiêu. Một mũi tên đã đủ định thắng bại.

Cũng không chỉ có vậy.

Bởi vì còn có Khương Vô Tà.

Lúc Lôi Chiêm Càn tung đòn sát thủ, cũng là lúc phòng hộ của bản thân yếu ớt nhất.

Cho nên Lý Phượng Nghiêu lựa chọn bắn một mũi tên quyết thắng vào lúc này.

Mà Khương Vô Tà cũng lấy sự nhạy bén tương tự để phát hiện cơ hội này.

Nguy cơ Sương Tâm Chỉ Tiễn mang đến bị Lôi Chiêm Càn cảm nhận được trước một bước, nhưng đòn công kích của Khương Vô Tà lại đến trước cả mũi tên nảy.

Nếu so sánh tư duy như một tấm lưới, như vậy trong tấm lưới tư duy bắt đầu chậm chạp của Lôi Chiêm Càn, có một vệt màu sáng vô cùng cường thế hiện ra.

Trong sự chậm chạp đáng sợ này, hắn ta lại cảm nhận được "Đỏ" !

Bình Luận (0)
Comment