Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 756 - Chương 756: Trừng Phạt

Chương 756: Trừng phạt

Trong Thất Tinh Cốc, Điền An Bình cũng không ngăn Lôi Chiêm Càn rời đi.

Y chỉ đứng bất động ở đấy, hình như đang duy nghĩ điều gì đó.

Thực tế thì, Điền Hoán Chương - người phụ trách trấn giữ Thất Tỉnh Cốc lần này cũng rất nghỉ hoặc về việc Điền An Bình đến. Mấy chuyện giữ gìn quy củ, giữ gìn vinh dự gia tộc gì đó đều không giống như chuyện mà Điền An Bình sẽ làm.

Chứ đừng nói cái gì đại cục.

Nếu như Điền An Bình biết cái gọi là "xem xét đại cục" thì cũng sẽ không tự ý lấy đi sức mạnh Thất Tinh vào lúc bí cảnh Thất Tỉnh mở ra, mà không thông báo với bất kỳ ai cả. Vì việc này mà suýt chút nữa Điền gia đã trở thành kẻ thù của cả nửa cái Tề quốc, sau đó y cũng không có một lời giải thích.

Với tư cách là người phụ trách bí cảnh Thất Tinh, đương nhiên trong lòng Điền Hoán Chương rất căm hận hành động lần này của Điền An Bình.

Phải biết rằng phụ trách mấy chuyện này cũng chẳng được bao nhiêu chỗ tốt, mà một khi xảy ra vấn đề thì ai cũng sẽ tìm đến ông ta. Vào thời điểm cần có người gánh trách nhiệm, thì ông ta có thể giao Điền An Bình ra hay sao?

Đối với chuyện tranh đấu giữa Lôi gia, Lý gia cùng với Trọng Huyền gia thì Điền Hoán Chương cũng đã có dự định cả, chờ khi bọn họ đánh xuôi xuôi rồi sau đó ông ta sẽ ra trận duy trì trật tự. Đương nhiên không thể để cho Lôi Chiêm Càn hay là Lý Phượng Nghiêu chết ở trong Thất Tinh Cốc được, nhưng việc ngồi xem bọn họ kết thù kết oán lại chưa hẳn là chuyện xấu đối với Điền gia.

Điền Hoán Chương tự thấy mình có tầm nhìn xa, đương nhiên cũng thấy cực kỳ không hài lòng đối với sự "thiển cận" của Điền An Bình.

Ông ta bay xuống sơn cốc, rồi dừng lại trước người Điền An Bình.

"An Bình, sao ngươi lại đến đây?"

Mặc dù giọng nói của ông ta cực kỳ dịu dàng và hiền hòa, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với cảm xúc bên trong lòng ông ta.

Trước đó, khi mà sức mạnh Thất Tinh bị lấy đi, Điền Hoán Chương còn dám cậy già lên mặt, sai người đi truyền lời chất vất nghiêm khắc của ông ta.

Nhưng giờ đây, lúc mặt đối mặt đứng chung một chỗ, ông ta không khỏi lộ ra vẻ hiền từ hiếm có.

Mặc dù trong lòng đã một bụng tức giận.

Nhưng Điền An Bình cũng không đáp lại, y chỉ dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn một vòng các tu sĩ trong cốc: "Các ngươi còn chưa đi?"

Điền An Bình hỏi tiếp: "Định ở lại ăn cơm tối sao?"

"Không không không, Điền công tử khách khí rồi"

"Cáo từ cáo từ"

Chỉ có trời mới biết, phần lớn bọn họ chưa đi là vì Điển An Bình vẫn chưa cho phép đó. Bọn họ không biết nên đi hay nên ở, không biết trực tiếp đi thì có thể khiến người này tức giận hay không.

Vẫn có số ít người không sợ Điền An Bình như là mấy người Khương Vô Tà với Lý Phượng Nghiêu, bọn họ muốn nhân cơ hội quan sát y một chút. Dù sao trước nay đã được nghe thanh danh hiển hách của người này từ lâu, nhưng y lại rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Bởi vì chuyện năm đó mà y bị cấm rời khỏi quận Đại Trạch. Nhưng dù là ở Tức Thành thì cũng rất ít người có thể nhìn thấy y, chỉ biết rằng quanh năm y đều tự cầm tù mình trong Phụ Bật Lâu, cũng không biết là đang làm cái gì.

Nhưng mặc kệ là loại tâm lý nào, thì Điền An Bình cũng đã nói như thế rồi, vậy thì chẳng có người nào dám ở lại cả.

Ai lại muốn ăn cơm tối với Điền An Bình chứt Dù cơm canh Điền gia có thơm ngon như thế nào, thì cũng không đáng để bọn họ liều mạng ở lại thử nghiệm.

Nhất thời đám tu sĩ đều dồn dập rời đi.

Trong lòng Khương Vọng có một suy đoán, phải chảng việc Điền An Bình xuất hiện có liên quan đến sự thất bại của đội ngũ Điền thị ở thế giới Ẩn Tỉnh. Nhưng đương nhiên hắn sẽ không biểu hiện ra sự khác thường, thậm chí còn không liếc mắt nhìn về phía mấy người Điền Thường và Điền Hòa.

Muốn chơi trò thể hiện trong lòng ngầm hiểu ở ngay trước mắt nhân vật như Điền An Bình, thì đó chính là nghi ngờ việc mình bị bại lộ không đủ nhanh, chết không đủ sớm.

Tất nhiên là Khương Vọng rời đi với Lý Phượng Nghiêu rồi, Tiểu Đồng và Khứ Hắc còn đang đợi bọn họ ở quán trọ.

Trái lại, chẳng biết tại sao Khương Vô Tà cũng "lạch bạch" đuổi theo bọn họ, quả thực là như hình với bóng.

Thật đúng là không biết xấu hổ. Khương Vọng thầm mắng hắn ta ở trong lòng.

Chờ đến khi người ngoài đều đi hết rồi, lúc này Điền An Bình mới dời tầm mắt lên người Điển Thường.

Rầm.

Điền Thường trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống, quỳ một cách dứt khoát, dường như không hề đề ý đến tôn nghiêm chút nào.

"Chuyến đi đến bí cảnh lần này thất bại, Điền Thường tự làm tự chịu!"

Vẻ mắt Điển An Bình đầy sự hiếu kỳ, y chậm rãi nói: "Sau khi ngươi rời khỏi thế giới Thất Tinh, việc đầu tiên mà ngươi làm lại là trốn ở Thất Tỉnh Cốc không ra, mà không phải là trở về Phụ Bật Lâu phục mệnh, lại còn tìm đến các mối quan hệ ở khắp các thế giới. Sao nào, ngươi cảm thấy có ai ở Điền gia có thể bảo vệ được ngươi nữa?"

"Bình công tử, ta tuyệt đối không có ý này! Chỉ là ta bị thương quá nặng, nên sau khi ra khỏi thế giới Ẩn Tinh thì phải dừng lại để khôi phục thương thế"

Điền Thường nói xong rồi mở áo khoác của mình ra, từng vòng băng gạc được quấn ở ngực và bụng đều đã bị máu nhuộm đỏ. Cả ngươi như mới đi từ trong vũng máu ra.

"Nếu như ngài không tin thì có thể kiểm tra vết thương!"

"Haizz, ngươi làm cái gì vậy?" Điền Hoán Chương không nhịn được lên tiếng nói: "Cõi đời này làm gì có chuyện nắm chắc mọi thứ, làm việc thì không thể tránh khỏi lúc thất bại. Ngươi có thể kể xem ngươi đã gặp phải chuyện gì, trải qua như thế nào. Từ đó có thể làm rõ cái nào thuộc trách nhiệm của ngươi, cái nào không thuộc trách nhiệm của ngươi. Điền gia chúng ta không phải kiểu chưa phân rõ tốt xấu đã trực tiếp trừng phạt tộc nhân"

"Thúc gia gia" Giọng điệu của Điền An Bình trở nên âm trầm.

Đương nhiên Điền Hoán Chương không phải thúc gia gia ruột của y, nhưng xét về vai vế thì gọi như vậy cũng không có vấn đề gì.

Có thể thấy được, Điền Thường gần như xúc động đến mức rơi lệ, nhưng lại cố gắng kìm chế tâm trạng của mình.

Từ giọng điệu cho tới biểu cảm, mỗi một chi tiết đều rất phù hợp với hình tượng một nam nhi trung thành với gia tộc, lại rất có tỉnh thần trách nhiệm.

Gã bắt đầu kể lại với biểu cảm tràn đầy đau buồn: "Sau khi bọn ta tiến vào thế giới Thất Tinh, dựa theo lời Bình công tử dặn dò..."

Leng keng.

Điền An Bình giơ một tay lên, dẫn đến xiền xích kéo lê rồi phát ra âm thanh vang vọng.

Y ra hiệu cho Điền Thường im miệng.

"Ngươi là một người thông minh thật sự"

Điền An Bình nói tiếp: "Vì thế ta không kiểm tra vết thương của ngươi, cũng không nghe ngươi giải thích"

Bởi vì Điền Thường là một người thông minh thực sự.

Vì thế bất kể gã cần gánh bao nhiêu phần trách nhiệm trong chuyện này, thì gã đều có thể khiến mình thoát khỏi trách nhiệm đó, lại còn làm đến mức không có một sơ hở nào.

Điền An Bình hoàn toàn không cần nghe mà cũng có thể biết lời giải thích của Điền Thường sẽ không có vấn đề gì.

Nói cách khác, nếu như Điền Thường không nắm chắc rằng lời giải thích của mình hoàn hảo không một sơ hở, thì gã đã sớm trốn tránh đi rồi. Mà không phải là nhờ cậy ở Thất Tinh Cốc, rồi chờ y tìm tới cửa.

"Ngươi và những người còn sống cùng đến Thất Tâm Cốc đi. Những người khác ở đó ba ngày, một mình ngươi ở đó một tháng" Điền An Bình thờ ơ nói.

Cách y đáp trả cũng rất đơn giản.

Nếu như không thể xác định được trách nhiệm của Điền Thường như thế nào, vậy thì cứ để gã gánh tất cả trách nhiệm đi.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Điền Thường trở nên trắng bệch!

Bình Luận (0)
Comment