Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 762 - Chương 762: "Bạn Cũ"

Chương 762: "Bạn cũ"

Lúc này, Khương Vọng lại thành bạn cũ.

"Quân tử không đứng bên tường sắp đổ!" Tô Tú Hành chân thành khuyên nhủ.

Khương Vọng như hiểu như không nói: "Không ngờ ngươi lại quan trọng với lão đại của mình đến vậy, một nhân vật đáng sợ như thế lại bởi vì không nhìn thấy ngươi mà nổi điên"

"Haizz, mặc dù thời gian ta gia nhập tổ chức cũng chưa lâu.." Tô Tú Hành lắc đầu ra vẻ cam chịu: "Không cách nào khác, ta quá xuất chúng mà"

Khương Vọng nghiêm túc gật đầu, bày tỏ sự đồng ý vô cùng sâu sắc.

"Vậy được, hôm nay chỉ nói đến đây:

được, liền dứt khoát đứng dậy và nói: "Ta phải nhanh về trấn an lão đại của Tô Tú Hành thấy hiệu quả đã tạm bọn ta một chút. Thương sinh làm trọng, việc riêng của chúng ta để một bên trước!"

Thấy Khương Vọng thật sự không có ý muốn ngăn cản, hắn ta gấp gáp phóng ra cửa sổ xe, nhanh chóng y như lúc đến.

Sau khi nhảy khỏi cửa sổ, Tô Tú Hành điên cuồng chạy một lúc lâu, mới ngừng lại và thở phào nhẹ nhõm, dường như muốn vỗ tay cho trí thông minh của mình.

Nhưng rất nhanh hắn ta lại tự vỗ trán, xót xa vô cùng: "Trận bàn Tịnh âm của ta!"

Gấp gáp chạy trốn cho nên quên mang theo, vật đó có giá trị không ít Đạo Nguyên Thạch đâu. Nhưng hắn ta thật sự không đủ dũng khí trở lại tìm Khương Vọng đòi trận bản.

"Gặp cái tên họ Khương thật sự không phải chuyện tốt! Thôi đi, xem như là cho heo án!"

Vừa chửi vừa đi khỏi nơi này.

Dù cho là thế nào, vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ, vẫn phải trà trộn vào Lâm Trị.

Ban đầu, hắn ta muốn trà trộn vào thành Lâm Tri, thấy chiếc xe ngựa này thông hành không gặp trở ngại, điều khoản đều đủ (Nghề xe ngựa do Bảo thị quản lý vốn chuẩn mức, Khương Vọng dù gì cũng là Tước gia, thì đương nhiên thông hành trong trong Tề cảnh không gặp vấn đề.). Thế là liền động tâm, không ngờ duyên số... nghiệt duyên mài Phải đổi cách khác rồi.

Cách trà trộn vào xe ngựa này không khả thi, trước khi tiến vào xe ngựa thì ai cũng không biết ngồi bên trong là người hay chó!

Tô Tú Hành hung ác nghĩ.

Chỉ mới mấy khắc, Khương Vọng đã bị hắn ta mắng thầm thành mười mấy kiểu rồi. Nếu hắn ta học được Thuật Chú Sát vả có thực lực như của Doãn Quan, thì bây giờ Khương Vọng ít nhất cũng đã trọng thương. Nhưng tiếc rằng hắn ta không có.

"Sao ngươi còn ở đây?" Chợt có một giọng nói hỏi.

Tô Tú Hành bị dọa run lẩy bẩy, nhanh chóng xoay người, thế là nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ màu đen.

Tấm mặt nạ này là mặt người, lộ ra hai mắt và miệng. Nhưng tổng thể đen nhánh, ở trên trán vẽ một ô (1) sâm bạch môn hộ, mà trong môn có hai chữ "Ngỗ Quan" đỏ như máu.

(Sâm bạch môn hộ: ô vuông màu trắng Tấm mặt nạ này đại diện cho nhân vật số bốn Địa Ngục Vô Môn, Ngỗ Quan Vương!

Dưới tình huống bị Khúc quốc và Trịnh quốc treo thưởng truy nã, lối lối bị cao thủ vây công tính sổ, Địa Ngục Vô Môn không chỉ không bị hủy diệt, mà trái lại còn phát triển với tốc độ khiến người ta cạn lời.

Cho đến nay, nòng cốt của Địa Ngục Vô Môn đã có mười người, danh xưng Thập Điện Diêm La, định người sinh tử. Dưới trướng lại có các loại tay sai, phụ trách tình báo, kinh doanh các kiểu, đã phát triển thành tổ chức sát thủ danh tiếng thịnh nhất Đông vực, Tô Tú Hành chính là một trong những thành viên ngoại vi được Địa Ngục Vô Môn kết nạp sau này.

Gặp phải Ngỗ Quan Vương ở đây, bàn chân Tô Tú Hành gần như muốn bốc lên khí lạnh, nhưng cũng không dám chạy trốn, ngoan ngoãn nói: "Thuộc hạ đang nghĩ cách trà trộn vào Lâm Tri"

Ngỗ Quan Vương nói không được lưu loát, hình như không hề quen nói chuyện: "Vừa rồi ngươi đã giao thủ với người khác?"

"Việc này..."

Tô Tú Hành cũng không muốn nói thằng việc hắn ta vừa gặp được Khương Vọng. Một là lộ ra hắn ta quá vô dụng, thứ hai là hắn ta cũng không muốn Khương Vọng chết.

Mặc dù Tô Tú Hành hận không thể đánh Khương Vọng một trận, đánh cho tên đó kêu cha gọi mẹ, nhưng còn lâu mới tới tình trạng phải giết hắn.

Nhất là trong lòng hắn ta biết rõ, là Khương Vọng tha cho nên mình thì mới có thể sống tới hiện tại. Lúc trước ở trấn Thanh Dương chính là như thế.

Đương nhiên, nếu có người bằng lòng dùng số tiền lớn để lấy đầu của Khương Vọng, thì cũng có thể thương lượng một chút. Làm sát thủ mà, không có việc gì mà phải trọng tình cảm.

Ngỗ Quan Vương bước gần đến: "Sao?"

Lông tơ Tô Tú Hành dựng thẳng!

Nhắm mắt lại hô: "Vừa nãy thuộc hạ thật sự đã giao thủ với người khác, muốn trà trộn vào xe ngựa của hắn, nhưng kết quả lại bị đánh ra ngoài!"

"Ô đâu?"

Lúc này, hắn ta lại nghe được một giọng nói khác hỏi.

Xe ngựa vẫn chạy như cũ, từ đầu đến cuối người đánh xe không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trong xe.

Suốt cuộc đời của nhiều người thường, có lẽ đều từng lướt qua những chuyện long trời lở đất nhưng mà họ chẳng hề hay biết, vẫn cho rằng ngày tháng luôn an bình. Nhìn theo góc độ này thì bình thường chưa chắc là không hạnh phúc.

Khương Vọng nhìn trận bàn Tịnh âm bị để quên trong xe, tiện tay thu nó lại. Mặc dù đây không thể là đồ cao cấp gì nhưng dù sao bán đi cũng phải được mấy trăm viên Đạo Nguyên Thạch. Hiện tại, Khương đại nhân thật sự là nghèo rớt mồng tơi.

Đương nhiên, hắn không đến nỗi tin tên Tô Tú Hành nhãm nhí đó, nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn thuận nước đẩy thuyền thả Tô Tú Hành đi, dù sao cũng từng kề vai chiến đấu ở trấn Thanh Dương, không cần động chút là ngươi chết ta sống.

Hơn nữa, hắn cũng muốn xem có thể liên hệ được Doãn Quan thông qua Tô Tú Hành hay không. Trọng Huyền Thắng sớm đã nhắm đến Địa Ngục Vô Môn, nhưng khổ nỗi vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc.

Sóng trước chưa yên, sóng sau lại đến.

Vừa giải quyết Tô Tú Hành xong, đang muốn tiếp tục tu luyện thì có một điềm báo chợt dâng lên trong lòng Khương Vọng, không chút do dự tông võ vách sau của thùng xe, lui khỏi xe ngựa Ầm!

Ngay trước mặt Khương Vọng.

Một cái Kim Nguyên Bảo cực lớn từ trên trời giáng xuống, nghiền người đánh xe và con ngựa vô tội kia, cùng với cả thùng xe thành một đống phế liệu không rõ hình dạng.

Cái Kim Nguyên Bảo này tới quá nhanh.

Người và ngựa còn chưa kịp kêu gào.

Mọi thứ chợt xảy ra như thế, người đang đánh xe yên ổn đã bị xóa nhòa đi trong chớp mắt, chỉ còn lại một mình Khương Vọng đứng trên quan đạo.

Khương Vọng ngước mắt lên thì nhìn thấy một người mặc quần áo nho sĩ đứng trên Kim Nguyên Bảo, tay áo phất phới.

Là Tô Xa!

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Khương Vọng là: "Tô Xa điên rồi! Tụ Bảo thương hội cũng xong rồi!"

Dù thế nào thì hắn cũng đường đường là Nam Tước do Tề đế thân phong.

Vô duyên vô cớ đến ám sát hắn chính là tự tuyệt ở Tề quốc!

Lúc hắn đi khỏi Lâm Tri, tình thế của Tụ Bảo thương hội đã bấp bênh.

Lúc ấy, Trọng Huyền Thắng nói hắn phần lớn có thể yên tâm, hắn cũng thật sự tin tưởng năng lực của Trọng Huyền Thắng.

Nhưng Khương Vọng thật không ngờ trong khoảng thời gian hắn tham gia bí cảnh Thất Tinh Lâu, Tụ Bảo thương hội đã bị ép đến đường cùng!

Bình Luận (0)
Comment