Cấu trúc thoát ra khỏi bản nguyên là nghiên cứu bản nguyên từ một góc độ khác, lợi ích cũng rất lớn. Đặc biệt là Khương Vọng vốn có tích lũy rất dày trong lĩnh vực hệ Hỏa, cho dù là các đạo thuật hệ Hỏa cường đại mà hắn thông thạo, hay là Bát âm Diễm Tước mà hắn tự sáng tạo ra thì đều đang gia tăng nội tình hệ Hỏa của hắn.
Nhìn ngang dãy núi thành đỉnh núi, đến gần cao thấp không giống nhau nhưng đều là ngọn núi này.
Xa gần cao thấp đều "nhìn" rõ, chi tiết cụ thể của "núi" dĩ nhiên cũng nhớ kỹ trong lòng.
Trong tình huống như vậy, khả năng điều khiển lửa của hắn tiến bộ nhanh chóng.
Cùng lúc tu luyện, Khương Vọng còn chia một phần tâm thần ra ghép đôi chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Trong trận chiến ban nãy hắn đã giành được hạng hai, đứng thứ hai trong các tu sĩ Lục Hợp Thái Hư Huyễn Cảnh, mục tiêu còn lại chỉ là vị trí thứ nhất mà thôi.
Lúc tu hành, thời gian trôi qua cực nhanh.
Tâm niệm Khương Vọng vừa động, vừa tạm thời ngưng quan sát sức mạnh Hỏa Nguyên Đồ Đằng tập trung toàn bộ tỉnh thần vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
"Ghép đôi chiến đấu, bắt đầu!"
Cuối cùng cũng đến rồi!
Bắt đầu từ lúc ghép đôi chiến đấu, hắn vẫn phấn đấu cho vị trí đứng đầu nhưng từ Du Mạch cảnh đến Chu Thiên cảnh, đến Thông Thiên cảnh, đều vẫn chưa từng được toại nguyện.
Đằng Long cảnh có thể đứng đầu được hay không phải trông chờ vào trận chiến này.
Luận Kiếm Đài gặp nhau ở tỉnh hà cũng vì điều này.
Khương Vọng đã quen với tỉnh hà mênh mông lập tức nhìn về phía đối thủ.
Đứng trước mặt hắn là một người quen cũ, là thiếu niên hoa bào trước kia đã từng ghép đôi chiến đấu khi tiến vào Thất Tinh Lâu bí cảnh. Lần đó Khương Vọng đã nắm chắc cơ hội lật ngược thế cờ vào lúc tuyệt cảnh.
Tên của thiếu niên hoa bào trong Thái Hư Huyễn Cảnh là Linh Nhạc, nghe có vẻ không giống tên thật.
Khác với sự ngạo mạn lúc trước, lần này y đã lên tiếng trước.
"Ta đợi ngươi lâu lắm rồi" Y nói.
Khương Vọng hơi bất ngờ: "Chờ ta"
"Ta đã viên mãn lâu rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Nội Phủ cảnh.
Ta nói với bản thân chỉ đợi ngươi năm ngày. Ngày thứ năm, ngươi đã tới"
Lúc này, từ ánh mắt của thiếu niên hoa bào hắn có thể nhìn thấy sự ngạo mạn và bướng binh của y.
Vị này là một nhân vật thiên tài thật sự, sau khi Khương Vọng trải qua tôi luyện trong thế giới của bí cảnh Thất Tỉnh Lâu, sau nhiều lần chém giết mới gần đạt tới viên mãn, vậy mà thiếu niên này đã đi trước một bước.
Nhưng Khương Vọng thực sự không ngờ, y lại chấp nhất như thế. Bởi vì lúc ấy thất thủ thua một trận mà sau khi viên mãn còn cố ý chở lại ở cảnh này, chờ hắn ròng rã năm ngày trời.
Nhất là cả hai bọn họ đều hiểu rõ, dựa vào trận chiến lúc ấy mà nói, Khương Vọng đã rất may mắn giành được chiến thắng.
Đối với thiên tài thế này, đợi năm này thật sự là sự lãng phí thời gian to lớn.
Khương Vọng không khỏi thở dài: "Không cần thiết cố chấp như thế"
Thiếu niên lấy tên Linh Nhạc lắc đầu: "Ta không nên thua"
Khương Vọng cũng không biết vì sao, hắn vẫn nhẫn nại khuyên bảo: "Thắng bại là chuyện thường tình. Ta cũng đã từng thua rồi mà"
Thiếu niên hoa bào nhìn hắn một cái: "Ngươi không hiểu. Ta không nên thua"
Nói đến đây, dường như y cảm thấy mình quá nhiều lời thế là y giang hai tay ra.
"Đấu đi!"
Khương Vọng không nghĩ như vậy, trên đời này có ai mà "không nên thua"
chứ.
Người mạnh sẽ có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Người đứng trên đỉnh cao nhất cần phải ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thiếu niên hoa bào này nói như lẽ đương nhiên như vậy, có lẽ y thật sự có lý do "không nên thua"
Nhưng Khương Vọng tuyệt đối cũng không muốn thua.
Một khi kèn hiệu chiến đấu vang lên, Trường Tương Tư liền tuốt ra khỏi vỏ.
Vì tốc độ quá nhanh, trông giống như chỉ vừa mới xảy ra, lời Linh Nhạc vừa dứt, kiếm đã ngay sát yết hầu.
Một giọt nước rơi xuống.
Cả quá trình này kết thúc vô cùng ảo diệu.
Giọt nước rơi xuống mũi kiếm đúng lúc.
Tay Khương Vọng nặng hơn.
Chỉ một giọt nước nhưng lại như một dòng sông.
Có còn vượt xa của thuật Trọng Thủy của Điền Thường.
Dựa vào thực lực của Trọng Huyền Thắng bây giờ, tăng thêm Trọng Thuật có lẽ cũng không thể đạt được hiệu quả như vậy.
Trường Tương Tư thẳng tắp rơi xuống, Khương Vọng giữ chặt cổ tay.
Mũi kiếm lật lại, giang hà đảo ngược, giọt nước bay nghiêng đi.
Khương Vọng kéo ngang một thức, đạo mãi không dứt thoải mái phong lưu, một kiếm Danh Sĩ Thất Vọng.
Cùng lúc đó, trên người Linh Nhạc kịp thời xuất hiện trường bào màu xanh lam vô cùng hoa lệ, như dòng nước chảy, ánh sóng lăn tăn khiến hắn ta giống như đế vương trong nước.
Mũi kiếm xẹt qua áo bảo màu lam, mặc dù xé rách áo bào lam nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến Linh Nhạc bị thương.
Lần trước trong lúc bọn họ giao thủ, thức Danh Sĩ Thất Vọng và bộ Lam Bào Pháp Y bày đều chưa từng xuất hiện.
Hai bên đều có sự kinh ngạc, đồng thời sự tự tin cũng đều chưa từng dao động.
Một giọt nước bị mũi kiếm xet qua nhỏ xuống mặt đất, phát ra một tiếng "cạch" trong nháy mắt nổ tung, tuôn ra thành dòng sông.
Linh Nhạc khoát mạnh tay, dòng nước mãnh liệt tuôn ra từ trong lòng bàn tay, trùng trùng điệp điệp đánh lui Khương Vọng đang áp tới. Mặt đất và dòng sông trong vòng hai hơi thở liền phủ kín mặt đất của Luận Kiếm đài.
"Thủy Lung" (J) tái hiện.
(Thủy lung: lồng nước.
Lần trước y đã dùng một thức gần như không thể giải được này ép Khương Vọng vào tuyệt địa.
Lần này ra tay vẫn là thức này.
Lòng hiếu thắng mạnh đến mức đáng sợ.
Lần trước nơi luận kiếm bị phủ kín cần thời gian ba hơi thở, lần này thì chỉ cần hai hơi thở.
Đạo thuật cấp bậc này rút ngắn một hơi thở chính là một sự tiến bộ to lớn.
Khương Vọng lại một lần nữa bị "Thủy" bao bọc.
Áp lực của nước càng lúc càng lớn, như ở dưới biển sâu.
Quả cầu màu trắng bạc xuất hiện trong nước, Khương Vọng vẫn lựa chọn dùng Nhất Kiếm Thành Viên để bảo vệ bản thân.
Trải qua ma luyện trong Sâm Hải Nguyên giới, Nhất Kiếm Thành Viên đã đại thành, năng lực kháng cự đã vượt xa trước đây.
Nhưng thiếu niên hoa bào cũng đã mạnh hơn, áp lực của nước lập tức tăng lên một mức độ kinh khủng, cho nên hắn vẫn không thể nào chèo chống quá lâu.