Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 772 - Chương 772: "Huynh Trưởng" Và "Chỉ Thế Thôi"

Chương 772: "Huynh trưởng" và "chỉ thế thôi"

Mọi người vốn là đối thủ cạnh tranh, ai muốn nói hết bí mật với người không thân thiết chứ.

Nhưng cũng không biết tại sao, có lẽ là vì bị sự chân thật trong mắt hắn ta mê hoặc khiến người ta cảm thấy rất có cảm tình. Hoàn toàn xuất phát từ cái nhìn khách quan, cho dù là so về phương diện nào, thực lực hắn ta đều không kém Khương Vọng.

Khương Vọng ngẫm nghĩ, nói: "Ta muốn hỏi ngươi trước, trong Thông Thiên Cung của ngươi, khi ta thi triển Thần Hồn Hoa Hải hình như ngươi hơi sửng sốt. Ta có thể hỏi vì sao không?"

Thiếu niên hoa bào lắc đầu: "Ta không muốn nói"

Đây...

Đây là thái độ thỉnh giáo sao?

Khương Vọng thu kiếm, Trường Tương Tư không thể sáng lên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, thanh binh khí bình thường này không hữu dụng lắm trong Thái Hư Huyễn Cảnh, không thể nào phát huy tối đa kiếm thuật của hắn.

Chẳng qua nếu như giao chiến trong hiện thực, dựa vào khí chất hào môn của thiếu niên hoa bào này, bảo vật, pháp khí y có thể sử dụng chắc chắn còn nhiều hơn.

Khương Vọng lắc đầu, không so đo vấn đề thái độ của thiếu niên này, hỏi thẳng: "Ngươi đã từng gặp nguy hiểm bao giờ chưa? Ta đang nói đến nguy hiểm thật sự có thể dẫn đến cái chết ấy?"

Thiếu niên hoa bào suy nghĩ một lúc, nói: "Chưa từng"

"Xem ra ngươi xuất thân trong một gia tộc hiển hách, đồng thời ngươi rất được sủng ái" Khương Vọng thuận mồm phân tích.

"Điều này không liên quan gì đến thắng bại của chúng ta" Y khá cảnh giác.

Đệ tử danh môn khó tránh bị người khác lợi dụng, cho nên lòng cảnh giác cao cũng là chuyện rất bình thường. Giờ Khương Vọng cũng đã gặp đủ các dạng người, nhưng trong số các công tử mà hắn quen thật sự không có ai có biểu hiện cứng rắn như vị trước mặt.

Những thiếu niên ghi nhớ rất rõ lời của trưởng bối, sau đó luôn áp dụng cứng nhắc thế này thì rất dễ đắc tội với người khác, cũng vô cùng ngây ngô.

Khương Vọng chợt phát hiện ra hình như tâm thái của mình "trưởng thành"

quá, rõ ràng mình không lớn hơn thiếu niên trước mặt bao nhiêu nhưng cách nhìn của hắn về y cứ như một đứa con nít.

Nghĩ đến đây, hắn cười cười: "Ý của ta là, có thể do ngươi thiếu kinh nghiệm chém giết. Ta thì không chỉ chém giết trong Thái Hư Huyễn Cảnh này. Chiến đấu ở nơi này tuy rất nhưng thật nhưng dù sao cũng không phải sự thật. Bởi vì ở đây ngươi sẽ không chết thật sự"

Thiếu niên hoa bào như suy nghĩ gì đó.

Đây là một thiếu niên rất cố chấp. Khương Vọng đã từng lĩnh giáo, bởi vậy hắn không thể không bổ sung thêm: "Ta không đề nghị ngươi thử nếm trải những cuộc chiến sinh tử. Trên con đường tu hành, thiên tài chết yểu vô số kể, gia thế của ngươi có thể khiến ngươi phòng ngừa nguy hiểm, đây là một chuyện rất tốt. Yên ổn tu hành, từng bước đi về phía trước đó mới là con đường những đệ tử danh môn như ngươi nên đi"

"Ta biết" Thiếu niên hoa bào gật đầu. "Đa tạ"

Tay phải Khương Vọng hơi đưa lên, ra hiệu hắn ta có thể rời khỏi Luận Kiếm đài.

Mặc kệ người này gia thế như thế nào, hắn cũng thật sự không hề có ý dựa dẫm. Có điều thiếu niên này thật tình muốn hỏi, hắn cũng nghiêm túc trả lời thôi. Hắn không quan tâm sẽ khiến độ khó khi giao đấu ở cấp bậc Nội Phủ cảnh tăng lên như thế nào.

Chuyện mạnh lên này, trước giờ hắn đều dựa vào sự cố gắng của mình chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ vào sự kéo chân sau người khác.

"Cái đó" Thiếu niên hoa bào không lập tức rời đi, tuy khuôn mặt hơi khó chịu nhưng vẫn hỏi: "Ngươi tên gì?"

Thái độ thẳng thắn của Khương Vọng đã khiến y buông lỏng phòng bị. Y muốn kết giao bằng hữu nhưng lại không có kinh nghiệm gì, không biết kết giao như thế nào, nên trông có vẻ rất đường đột.

"Độc Cô Vô Địch" Khương Vọng nói.

"Ta không hỏi cái này, tên thật ấy" Thiếu niên hoa bào nói.

Khương Vọng thuận miệng đáp: "Trương Lâm Xuyên"

Thiếu niên hoa bào có vẻ khá tức giận: "Ngươi không muốn nói thì thôi"

Khương Vọng hơi giật mình, hắn dùng cái tên Trương Lâm Xuyên tung hoành thiên hạ nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta vạch trần.

Lúc đầu đúng là hắn thuận miệng qua loa, mặc dù tuổi tác của hắn và thiếu niên này không chênh lệch lắm nhưng hắn trưởng thành hơn rất nhiều.

Đương nhiên không đến mức thổ lộ hai ba câu là đã có giao tình.

Hơn nữa thiếu niên này mặc dù lần đầu tạo cho người ta ấn tượng ngạo mạn nhưng có vẻ là do được bảo vệ rất kỹ nên thực ra rất đơn thuần. Mặt khác của "đơn thuần" là rất dễ lừa gạt.

Chỉ không ngờ rằng tuy y đơn thuần thì đơn thuần, nhưng thực ra rất nhạy cảm, liếc mắt đã biết Khương Vọng chỉ đáp qua loa.

Khương Vọng bất đắc dĩ vỗ trán: "Biết nói sao với ngươi nhỉ, chúng ta đang ở Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi biết không? Trong hiện thế không ai biết ai, bại lộ thân phận thật là một chuyện rất mạo hiểm. Chúng ta chỉ đánh hai lần, căn bản chưa phải là thân quen... Ta nói vậy, ngươi có hiểu không?"

Thiếu niên hoa bảo trải nghiệm rất ít, không thể nào hiểu được sự đời, nhưng y chắc chắn là một kẻ rất thông minh.

Y nghe Khương Vọng nói như vậy, liền lập tức nói: "Thật xin lỗi, ta thất lễ rồi, quên giới thiệu bản thân trước. Ta nhất thời quên mất đây là Thái Hư Huyễn Cảnh, tất cả mọi người đều biết ta.."

A, ý là ở hiện thế không ai là không biết hắn ta? Khương Vọng đột nhiên nhớ ra lúc hắn vừa quen với Trọng Huyền Thắng, tên đó lúc chiến đấu không cẩn thận dùng Trọng Thuật nên đã ép hắn phải giữ bí mật. Hắn ta cũng rất tự tin vào danh tiếng của nhà mình, giống như kiểu "thiên hạ không ai không biết ta".

Mấy đệ tử danh môn này...

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, xuất thân danh môn, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.

"Ta tên Tả Quang Thù" Thiếu niên hoa bảo nói.

"A, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Hân hạnh, hân hạnh"

Khương Vọng thuận mồm đáp lại mấy câu khách sáo nhưng hắn bỗng nhiên nhớ ra, thăm dò: "Ngươi quen... Tả Quang Liệt không?"

Vẻ mặt Tả Quang Liệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Xem ra y thật sự rất nổi danh"

"Cho nên các ngươi có quan hệ như thế nào, có tiện nói không?" Khương Vọng hỏi.

Tả Quang Liệt là một người không đi đường vòng trên con đường tu hành, mặc dù y đã bỏ mình nhưng ánh sáng y để lại đến giờ vẫn giúp Khương Vọng chiếu sáng con đường phía trước.

"Hắn là huynh trưởng ta. Chỉ thế thôi" Thái độ của Tả Quang Thù vô cùng lạnh lùng, giống như chỉ vì có giáo dưỡng nên vẫn nói ra câu trả lời.

"Còn các ngươi? Bằng hữu? kẻ địch?"

Trong lòng Khương Vọng khẽ động, cũng đại khái hiểu ra vì sao lúc Tả Quang Thù nhìn thấy Thần Hồn Diễm Hoa trong Thông Thiên Cung lại hơi sửng ra một chút. Đạo thuật "Diễm Hoa" vốn là sáng tạo thiên tài của Tả Quang Liệt, hơn nữa Thần Hồn Diễm Hỏa của hắn trên cơ bản là bắt chước theo mạch suy nghĩ của Diễm Hoa.

Tuy nhiên... "huynh trưởng" và "chỉ thế thôi" hai câu này thật sự không phù hợp với nhau.

Bình Luận (0)
Comment