Vương Di Ngô trầm mặc một hồi: "A Tuân không có quan hệ với dư nghiệt triều đình Dương quốc, trước cuộc chiến Tề Dương, huynh ấy căn bản không nghĩ tên béo kia thật sự có thể trở thành uy hiếp. Còn về chuyện "Từ bỏ; lấy tài năng của huynh ấy, chỉ cần Trọng Huyền gia không phải ngốc tử thì căn bản không có khả năng từ bỏ. Chẳng qua lại là những lão già mượn cơ hội này để tiến hành cảnh cáo tự cho là đúng mà thôi"
"Nếu ngươi có thể xác nhận Trọng Huyền Tuân không liên quan đến chuyện này. Như vậy suy đoán từ kết quả, đây nhất định là do Trọng Huyền Thắng mưu hại. Nhưng hắn làm rất hoàn mỹ, ta không tìm thấy manh mối trong thời gian ngắn, hơn nữa Bắc Nha tuyệt đối sẽ không phối hợp với chúng ta... Hiện giờ chỉ có thể để Trọng Huyền Tuân đi ra, nghĩ cách tự chứng minh trong sạch"
Nói tới đây, Văn Liên Mục lại chua xót lắc đầu: "Xem ta nói vô nghĩa gì thế này. Thật là thua đến lú lẫn"
Vì nhét Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung, Trọng Huyền Thắng gần như đã đặt cược toàn bộ thu hoạch trong cuộc chiến Tề Dương.
Nếu Trọng Huyền Tuân có thể dễ dàng đi ra, nào cần đến gã đứng đây nghĩ cách hay sao?
Nhưng gương mặt Vương Di Ngô lại không nhìn ra cảm giác thất bại gì, hắn ta hỏi: "Chẳng lẽ hoàn toàn không có tin tức tốt nào sao?"
"Chỉ có tệ hơn." Văn Liên Mục mệt mỏi nói: "Không chỉ Trọng Huyền Thắng đang đả kích những chuyện làm ăn đó, không biết Đại Trạch Điền thị phát điên cái gì, lại cắm một chân vào việc này"
"Chưa cho Điền Hoán Chương chỗ tốt đã hứa hẹn với ông ta sao? Hay là ông ta lòng tham không đáy?"
"Đều không phải" Văn Liên Mục lắc đầu, có chút chua xót: "Ngươi cho rằng ta đều chiếm hết chỗ tốt, chuyện gì cũng làm đến tuyệt đường hay sao?
Chọc giận Trịnh Thế, đắc tội Bào Trọng Thanh, đều là lựa chọn đã qua cân nhắc, tuy rằng thất bại, nhưng cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Còn về phần xuống tay với Tụ Bảo thương hội, ta chỉ muốn lấy được càng nhiều tiền vốn, càng nhiều tài nguyên để áp chế Trọng Huyền Thắng. Tô Xa đột nhiên nổi điên... Thật sự đánh ta trở tay không kịp, trong thời điểm này, sao ta có thể 'Dùng miễn phí Điền Hoán Chương?"
Gã thở dài: "Là Điền An Bình. Cũng không ai biết hắn phát điên cái gì, có lẽ chỉ đơn thuần vì chúng ta liên lạc với Điền Hoán Chương?"
Đối với "Kẻ điên" nổi tiếng gần xa là Điền An Bình này, Vương Di Ngô cũng không biết nói cái gì mới tốt.
"Tóm lại, đã đi đến bước này rồi" Văn Liên Mục nói.
"Ta còn có thể nói gì chứ?" Vương Di Ngô buông tay: "A Tuân tin tưởng ta, ta lại làm mọi chuyện thành ra như vậy"
Hắn ta chỉ chỉ lên ngực mình: "Nơi này không quá dễ chịu"
"Xin lỗi" Văn Liên Mục nói: "Ta đã làm sai rất nhiều"
Thật ra đều là nóng lòng tiến công, tất nhiên sau khi thế công bị hóa giải sẽ để lại kẻ hở. Nhưng Văn Liên Mục tuyệt đối sẽ không lấy điều này để an ủi chính mình.
Vương Di Ngô xua xua tay, ngăn gã tiếp tục tự trách: "Là ta nhờ ngươi hỗ trợ, ta còn có thể gánh vác được những chuyện này"
"Như vậy" Hắn ta lại hỏi: "Thật sự không còn cách nào sao?"
"Có lẽ.." Văn Liên Mục nói: "Ngươi có thể thỉnh giáo Trần quân sư. Hoặc là, tìm lão nhân gia Quân thân"
Trần quân sư mà gã nói chính là đại đệ tử Trần Trạch Thanh của Khương Mộng Hùng. Khương Mộng Hùng làm quân thần của Đại Tề, người đương thời đều gọi Trần Trạch Thanh kế thừa mưu lược, Vương Di Ngô kế thừa võ nghệ.
Vương Di Ngô lắc đầu: "Chuyện này liên quan đến A Tuân, sư phụ sẽ không giúp ta. Còn về phần Trần sư huynh... Huynh ấy là người tài mưu quốc, mưu lược của huynh ấy không phải dùng trên chuyện như thế này"
Cho dù đang cực kỳ uể oải, Văn Liên Mục vẫn không nhịn được hữu khí vô lực trợn mắt một cái - Ngươi thật sự không biết ăn nói. Vậy hóa ra mưu lược của ta cũng chỉ xứng dùng trên chuyện như thế này thôi đúng không?
Nhưng cuối cùng gã cũng không có tâm tình so đo, chỉ nắm một nắm cờ, đặt lên trên bàn.
Vì thế Vương Di Ngô đã hiểu, ván cờ này đã tới lúc phải kết thúc.
Một ngày nào đó, trong một gian thư phòng.
Một bàn cờ bày trên giường êm gần cửa sổ mở toang, thoang thoảng hương gió, hương hoa, hương bùn đất.
Chỉ có một người đang ngồi nghiêm chỉnh, còn hắn ta, hai tay ôm đầu, lười biếng dựa nghiêng người.
"Quên đi thôi vậy" Vương Di Ngô vẫn nhớ rõ mình từng nói vậy.
"A?" Y nhướn mắt, như cười như không.
Y vốn là người như vậy, dường như không có chuyện gì, không có người nào có thể khiến y thực sự để bụng.
"Ta đã nói, quên đi thôi vậy."
Cuối cùng, y hơi nhíu mày, chống tay phải lên giường mà ngôi dậy. Tư thế ngồi vẫn chẳng đoan chính thêm được mấy phần, một chân cuộn lại, chân kia chống lên, tay tái khoác lên đầu gối, hơi ngoẹo đầu nhìn qua.
Tuy không nói gì nhưng rõ ràng con mắt đen lay láy kia đang tự hỏi: "Huynh đang nói thứ ngu xuẩn gì vậy?"
"Chúng ta cố gắng gồng gánh đi đến hôm nay đâu phải chỉ vì bản thân mình. Huynh không thể buông bỏ Trọng Huyền gia, ta cũng không có khả năng rời Thiên Phúc Quân"
Hắn ta cười, như một cây hoa lê nở rộ, thực sự là một cảnh đẹp khó mà quên được.
"Khi ta bảy tuổi, bọn họ đã nói với ta, mỗi một gốc cây cọng cỏ của Trọng Huyền gia sau này đều sẽ là của ta. Ta chưa từng nghi ngờ điều này, ta cũng khiến cho tất cả những người có lòng nghi ngờ không còn nghi ngờ nữa.
Cho nên, đương nhiên ta không thể bỏ lại Trọng Huyền gia" Y nói: "Nhưng vì sao ta lại phải bỏ lại Trọng Huyền gia chứ? Vì cái gì huynh lại muốn rời khỏi Thiên Phúc Quân?"
"Chúng ta không có lựa chọn. Không phải sao?"
"Huynh phải nhớ rõ" Y nâng một ngón tay khẽ điểm vào hư không hai lần:
"Đó là lựa chọn người khác đưa cho huynh, chứ không phải lựa chọn của huynh"
"Trọng Huyền Tuân, sức mạnh của lịch sử mạnh hơn huynh tưởng tượng nhiều. Ta có lòng tin có thể chiến thắng bất kỳ đối thủ nào, nhưng lại không biết làm sao để có thể thay đổi lịch sử. Chưa kể, đó là sư phụ của ta"
"Đúng, người đó là quân thần Đại Tề, trăm chiến trăm thắng, ta rất tôn kính ông ấy. Ta cũng rất tôn kính gia gia của ta. Nhưng ông ấy là ông ấy, huynh là huynh, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta. Đây là thời đại của bọn họ phải không? Có lẽ đúng. Nhưng thời đại của chúng ta cũng đã bắt đầu rồi!"
"Nói vậy cũng không sai, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Y ngắt lời.
"Ta muốn cả Trọng Huyền gia" Y ngồi thẳng lại nhìn thẳng vào Vương Di Ngô, khẳng định: "Ta muốn. Ta muốn tất cả!"