Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 787 - Chương 787: Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh

Chương 787: Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh

Thế công bộc phát chỉ trong nháy mắt, gần như đã quét sạch cả gian phòng.

Mà Vương Di Ngô cũng chỉ giơ nắm đấm lên.

Hắn ta chỉ vung quyền, huy quyền, rất đơn giản.

Oanh!

Quang diễm bắn ra bốn phía, toái binh bay loạn.

Tất cả thế công đều bị đánh nát chỉ trong một quyền này!

Hắn ta vẫn không dừng bước, nắm đấm của hắn ta cũng không dừng lại.

Bước tiếp, tiến lên, lại vung quyền.

Hắn ta chỉ vung một nắm đấm, nhưng trong mắt của tất cả mọi người đều xuất hiện một quyền này.

Oanh!

Lồng ngực sụp đổ, đầu lâu vỡ nát, bụng rơi bụng vãi ngổn ngang lộn xộn.

Chỉ một quyền.

Toàn bộ thủ hạ Trọng Huyền Thắng mang tới đều chết hết.

Mà lúc này, Trọng Huyền Thắng đã liên tục đụng vỡ hai bức tường, khi sắp phải đụng vỡ bức tường thứ ba mà xông ra.

Ầm!

Tiếng va chạm vang lên.

Bức tường vốn chỉ xây bằng vật liệu bình thường lúc này lại như tường đồng vách sắt, Trọng Huyền Thắng đụng vào cũng không chút lung lay, thậm chí còn bị bật nảy về.

Tâm mắt của Trọng Huyền Thắng xa cỡ nào chứ, chỉ cần vậy thôi cũng hiểu rõ mình đang gặp cái gì.

"Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh!"

Tên là lệnh, thực ra lại là tên của một trận bàn.

Đây là trận bàn mà chỉ tiểu đội chấp hành việc trảm thủ trong Thiên Phúc Quân mới có thể dùng được. Đây chính là tuyệt phẩm, là pháp khí hạng nhất trong quân! Toàn bộ Thiên Phúc Quân không có được mấy cái.

Người bị Trảm Thủ Lệnh cố định vĩnh viễn không bao giờ có thể rời khỏi phạm vi Trảm Thủ Lệnh.

Trừ phi là chiến tử, hoặc là giết được người giữ Trảm Thủ Lệnh.

Mà bên ngoài Trảm Thủ Lệnh, mọi người chỉ có thể thấy bên trong vẫn như thường, đây mới là nguyên nhân của cái tên Vô Thanh Trảm Thủ.

Trong lịch sử không thiếu tiểu đội tinh anh của Thiên Phúc Quân dùng Trảm Thủ Lệnh này chém đầu tướng địch, toàn thân trở ra, quân địch mới phát hiện chủ tướng của mình đã bỏ mạng.

Tuy là pháp khí tiêu hao, nhưng cũng là trọng khí trong quân. Vương Di Ngô lại dùng nó để vây giết Trọng Huyền Thắng.

Trọng Huyền Thắng cười lạnh: "Lấy công mưu tư, vận dụng trọng khí trong quân vây giết người Tề quốc, đây chính là mắt nhìn đại cục mà ngươi nói sao?"

Vương Di Ngô không nói gì, chỉ chuyển bộ pháp, lại vung ra một quyền!

Nắm đấm phô thiên cái địa không ngừng trút xuống.

Một quyền này trực tiếp đánh chết đám hỏa kế của Mộng Hoa, chỉ để lại chưởng quỹ kia.

"Vương công tử, ngài..." Mặt mũi Chưởng quỹ Mộng Hoa xám như màu đất.

Nắm đấm của Vương Di Ngô dừng trước mặt hắn ta "Ta chỉ muốn bảo đảm không bị ảnh hưởng gì. A Tuân rất thích quần áo ngươi làm, ta sẽ không giết ngươi. Đi sang một bên trốn đi!"

Lúc này, trong tiệm Mộng Hoa, ngoại trừ Vương Di Ngô ra chỉ còn lại ba người chưởng quỹ, Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ còn sống. Trên thân mỗi người đều xuất hiện một chữ "Trảm" phát sáng.

Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh chỉ có thể đánh dấu nhiều nhất là ba mục tiêu, người không bị đánh dấu vẫn có thể tùy ý ra vào.

Để tránh có người chuồn đi kinh động đến Bắc Nha nên Vương Di Ngô dứt khoát giết chết tất cả mọi người không bị đánh dấu.

Sau đó, hắn ta quay lại, nhìn sang Trọng Huyền Thắng, nói: "Cam đoan A Tuân của ta có y phục yêu thích để mặc, đây chính là mắt nhìn đại cục của tai Trọng Huyền Thắng lẳng lặng chờ Vương Di Ngô xử lý tốt những hỏa kế kia, siết chặt hai nắm tay, hết sức chăm chú nhìn.

Trong suốt quá trình này, hắn ta không nói câu nào với Thập Tứ.

Cũng không cần nói gì.

Quyết định của hắn ta chính là quyết định của Thập Tứ, thái độ của hắn ta chính là thái độ của Thập Tứ, xưa nay vẫn vậy.

Không nghi ngờ gì khi nói Trọng Huyền Thắng cực kỳ thông minh, luôn có thể tìm được thời cơ tốt, luôn có thể tìm ra cục diện có lợi cho mình.

Nhưng trong Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh, hắn ta biết mình không có lựa chọn.

Giết chết Vương Di Ngô, hoặc là bị Vương Di Ngô giết chết.

Hắn ta đã quyết định, cho nên hắn ta vững vàng. Hắn ta đứng vững như một ngọn núi.

Thậm chí hắn ta còn không ra tay vào lúc Vương Di Ngô bận giết những người khác, hắn ta phải chờ tới khi Vương Di Ngô hết sức chăm chú, không còn để ý tới chuyện gì khác, hắn ta muốn nghênh chiến Vương Di Ngô trong trạng thái mạnh nhất.

Chiến đấu cấp bậc này không chỉ là chiến về công pháp, bí thuật, thể lực, mà là so đấu toàn diện bao gồm cả tinh thần, ý chí, khí thế...

Cho nên, trước hết hắn ta phải tìm lại khí thế lúc trước mình vứt bỏ khi tránh chiến.

Tránh chiến là lựa chọn tối ưu trước khi phát hiện ra Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh, toàn lực nghênh chiến là lựa chọn tối ưu sau khi phát hiện ra Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh.

Hắn ta luôn có thể đưa ra lựa chọn tối ưu.

Hiện tại hắn ta đứng đối diện với Vương Di Ngô, trong ánh mắt không có lấy một tia tránh né.

Hắn ta đang đặt mình vào trong nguy hiểm, đặt trọng chú vào thiếu niên béo ở Thiên Phủ bí cảnh. Hắn ta chính là Trọng Huyền Thắng có tính được ăn cả ngã về không, dám dốc hết tất cả thôi động trận chiến Tề Dương. Sau đó, lại nên tất cả thu hoạch trong trận chiến Tề Dương vào Trọng Huyền Tuân, nên Trọng Huyền Tuân vào trong Tắc Hạ Học Cung, chỉ cầu đánh cược một lần, mượn cơ hội này đánh sạch mọi món làm ăn trong tay Trọng Huyền Tuân.

Hắn ta luôn liều mạng, đâu phải lần đầu đem cái mạng này đi đấu đâu.

Khương Vọng thấy lòng ham đánh cược của hắn ta quá nặng. Hắn ta nói mình bất đắc dĩ!

Vương Di Ngô bước lên, quyền của hắn ta rất đơn giản, chiếm tiên cơ, đoạt trung tuyến, định ra sinh tử.

Cho nên hắn ta vẫn luôn luôn tấn công, luôn ở thế công, cho dù đối thủ là ai đi nữa.

Nhưng chân phải của hắn ta vừa mới nâng lên, hai tay Trọng Huyền Thắng đã giang ra, lập tức lật úp xuống!

Lực từ trường vô hình vô chất nhưng như thực dồn hết lên thân Vương Di Ngô, khiến cho hắn ta như bị cả quả núi đè ép.

Chân phải của Vương Di Ngô bị cứng rắn ép phải lùi lại.

Toàn thân hắn ta cũng hơi chấn động, hai chân chìm xuống mặt đất sâu chừng hai thốn.

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Hắn ta nhấc chân, cất bước.

Khi nhấc chân có vẻ hơi gian nan, khi hạ chân xuống thì lặng lẽ, dường như chỉ một bước này đã quen rồi.

Thể phách đánh sợ, sức mạnh đáng sợ!

Hắn ta nhổ thân đứng dậy, nhấc chân, vung quyền.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy mà dường như đã trải qua thiên biến vạn biến. Sau thiên biến vạn biến tích lũy cuối cùng cũng đánh xuống.

Ngay cả không khí cũng bị nổ tung.

Vô úy, vô hồi, vô địch!

Không ai có thể chống lại sát quyền của ta!

Đây cũng là một quyền không thể ngăn cản.

Nhưng chợt có một cái bóng mặc giáp đen đội mũ đen đứng đối diện với hắn ta.

Trọng kiếm màu đen như mang phong lôi, trảm thẳng chính diện.

Bình Luận (0)
Comment