Vỏ kịch đã hạ màn, ồn ào náo động đã tan đi.
Sau khi Khương Mộng Hùng rời khỏi, Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Vân Ba cũng cùng nhau đi khỏi.
Trọng Huyền Thắng khăng khăng muốn tự mình đi, hơn nữa không chịu ngồi xe ngựa.
Vừa trải qua sinh tử, Trọng Huyền Trử Lương cũng chỉ có thể để hắn ta làm gì thì làm. Còn về thương thế của hắn ta, thật ra cũng không quan trọng lắm. Chỉ cần giữ được mạng này thì vết thương nghiêm trọng đến đâu cũng có thể chữa khỏi. Trọng Huyền gia không thiếu tiền, cũng không thiếu linh dược.
Vì thế hắn ta và Thập Tứ đỡ lấy nhau mà đi về hướng Hà Sơn biệt phủ.
Khương Vọng thì bước ngay bên cạnh bọn họ.
Có lẽ Thập Tứ không quen trạng thái không mặc giáp, đôi mắt gần như luôn nhìn chăm chú vào mũi giày.
Thương thế của Trọng Huyền Thắng cũng không nhẹ nhưng bởi vì viên đan dược kim sắc kia của Quân Thần mà trạng thái hiện tại của Thập Tứ còn khá tốt. Cho nên nói là đỡ nhau, thực tế là hơn phân nửa trọng lượng thân thể to béo của Trọng Huyền Thắng đều đè lên bờ vai nhỏ gầy của Thập Tứ.
Mặc kệ người khác thấy thế nào, bản thân bọn họ lại rất quen với chuyện này.
Bọn họ đi rất chậm, Khương Vọng cũng chỉ có thể đi chậm lại theo.
"Ta muốn cả Lâm Tri vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này" Trọng Huyền Thắng nói.
"Nhớ Vương Di Ngô đã làm cái gì, Quân Thần lại bao che hắn như thế nào"
Hắn ta muốn để tất cả mọi người biết chuyện này, cho nên mới lê thân thể bị trọng thương mà rêu rao khắp nơi.
Hung Đồ và Quân Thần gây ra chuyện lớn như vậy, gần như toàn bộ Lâm Tri đều bị kinh động. Tuy rằng người thật sự lộ diện cũng không nhiều, nhưng ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít đều dừng lại ở bên này.
Kết cục như bây giờ, đối với mọi người mà nói đều là một lựa chọn có thể chấp nhận được.
Chỉ là... đủ loại ánh mắt, khó tránh khỏi đổ dồn lên người Khương Vọng.
Thiếu niên mang dáng vẻ thanh tú này có thể coi là thiên tài lóa mắt nhất của Lâm Tri hiện nay, thậm chí là khắp cả Tề Quốc, toàn bộ Đông vực.
Hắn chính diện đánh bại Vương Di Ngô, đương nhiên chiếm cứ vị trí đệ nhất Đằng Long trong lịch sử.
Mà hắn đã hái được thần thông, còn có thể đạt thành đệ nhất Nội Phủ hay không?
Hắn sẽ cắt ngang bầu trời trong tích tắc ngắn ngủi hay là vĩnh hằng treo trên vòm trời?
"Có lẽ vị kia cũng không để ý. Đại khái người của Lâm Tri cũng chỉ nhớ rõ...
Huynh bị Vương Di Ngô đánh thật thảm thương" Khương Vọng nói.
*." Trọng Huyền Thắng cả giận quát: "Ta bị trọng thương đó!"
Thập Tứ cũng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Rồi rồi rồi" Khương Vọng đành phải đầu hàng: "Huynh nói rất đúng! Chắc chắn Lâm Tri sẽ nhớ kỹ ngày này!"
Trọng Huyền Thắng vắt trên người Thập Tứ, chậm rãi đi về phía trước, nhưng giọng điệu đã thay đổi: "Khương Vọng, nhớ kỹ ngày này đi. Đây là ngày mà tên của huynh lan truyền khắp thiên hạ, huynh sẽ được mọi người nhớ kỹ. Trong thời đại tỉnh hà xán lạn, huynh cũng sẽ là ngôi sao lóa mắt nhất kia. Tin tưởng ta, huynh sẽ được mọi người nhìn chăm chú vào, huynh sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Tề Quốc"
Hắn ta đang cảm khái, cũng đang tán thưởng: "Mời huynh tới Tề Quốc là quyết định chính xác nhất ta đã làm. Huynh đã làm ta rất kiêu ngạo, huynh biết không?"
"Một ngày phát mấy chục phong Phi Hạc Truyền Thư, gạt ta thua Công cho huynh. Cũng là một trong những quyết định chính xác nhất của huynh"
Khương Vọng dồn hết sức lực để phá hư bầu không khí.
"Quyết định chính xác còn bao gồm không bao giờ quyết đấu với huynh sau khi huynh đại thành Đằng Long, khiến huynh vĩnh viễn không kiếm về được điểm công đã thua nữa" Trọng Huyền Thắng vui rạo rực mà nói.
Không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn cho là quang vinh.
"Đương nhiên ta sẽ nhớ rõ ngày này" Cuối cùng Khương Vọng nói.
Hắn nhìn không trung phía Tây, hoàng hôn đang dần lặn xuống, không trung mang theo sự huy hoàng cuối cùng màu quả quýt, nhưng chỉ có một đám mây cô độc mà lơ lửng ở nơi đó.
Không trung tuy bao la, mây trôi lại không nơi nương tựa.
Hôm nay là ngày 13 tháng 10 năm 3918 của Đạo Lịch.
Hôm này là sinh nhật của Khương An An.
Nhưng hai huynh muội lại cách xa phương trời.
Vân Thành đứng sững trên Bão Tuyết Sơn, là một thành thị xinh đẹp trên núi cao, tầng mây quấn quýt. Mà Lăng Tiêu Các giống như kỳ danh, càng ở trên mây xanh.
Vân Quốc khai thác chế độ nghị quyết liên tịch, do thủ lĩnh của mấy thế lực lớn trong nước liên hợp chấp chính, lực lượng siêu phàm thông thường được hệ thống cung phụng bồi dưỡng bằng số tiền lớn.
Làm lực lượng siêu phàm phía sau Vân Quốc, Lăng Tiêu Các vô cùng thần bí, rất ít can thiệp vào sự vụ cụ thể của Vân Quốc, không thu môn đồ khắp nơi giống như tông môn khác.
Thế nhân đều biết sự tồn tại của Lăng Tiêu Các, nhưng rất ít người từng đích thân tới Lăng Tiêu Các.
Lúc này ở trong Lăng Tiêu Các, trên một vân đài, mấy thanh niên nam nữ đang cười cười nói nói.
Một cô bé phấn điêu ngọc trác, đang nên bước chân ngắn, chạy đi trong hành lang mây thật dài.
"Ôi, An An!" Một vị nữ tu sĩ khí chất ôn nhu lên tiếng gọi: "Lại làm chạy vặt cho tông chủ lão nhân gia à?"
"Vâng!"
Khương An An thuận miệng lên tiếng trả lời, rồi tiếp tục chạy.
"Đừng gấp" Một vị nữ tu sĩ khác có khuôn mặt tròn nhỏ, rõ ràng hoạt bát hơn chút lắc đến trước mặt cô bé, nắm tay của cô bé: "Đến, đến, đến đây, ngồi một lát cùng các ca ca tỷ tỷ rồi lại đi... Có đồ ăn ngon!"
"Vâng" Khương An An rất bất đắc dĩ: "Muội rất bận rộn"
"Rất bất đắc dĩ bị dắt đi vài bước, cô bé liền hỏi: "Cái gì ăn ngon vậy?"
Mấy thanh niên nam nữ trên vân đài đều nở nụ cười.
Nam tu sĩ mặc áo trắng giới thiệu: "Tam hương mai, hạt sen bảy màu, bánh ngọt hồng vân bát bảo, còn có... hạc tuyết nướng!"
Khương An An càng nghe, đôi mắt càng sáng lên, đến khi nghe được thứ cuối cùng, giật mình mở to miệng nhỏ: "Các tỷ nướng hạc tuyết của Diệp bá bá à?"
"Xuyt.." Nữ tu sĩ dắt cô bé nhắc nhở đừng lớn tiếng như vậy: "Lão nhân gia nuôi nhiều như vậy, thiếu mấy con cũng không phát hiện được đâu. Muội phải giữ bí mật cho các tỷ tỷ, ca ca đấy"