Khương Vô Ưu ngồi ở đối diện. Khuôn mặt có vẻ đẹp rất hào hùng khí khái, tắm trong ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Nàng ta từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: "Bản cung cũng đã cho người đánh giá lại toàn bộ hành trình khi ngươi giao chiến với Vương Di Ngô. Nhìn chung toàn trường, ngươi chỉ thắng hiểm. Hơn nữa, trước khi các ngươi giao chiến, hắn đã từng chiến đấu với Trọng Huyền Thắng, có chỗ tiêu hao. Vương Di Ngô kiêu căng tự mãn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến ngươi"
Thực ra, Khương Vọng đã không kiên nhẫn lắm, nhưng vẫn giữ tôn trọng với chủ nhân Hoa Anh Cung.
Hắn đưa tay nhấc ấm trà lên, rót thêm trà cho mình và Khương Vô Ưu, vừa thuận miệng trả lời: "Người mạnh hơn ta không ít, nhưng người bị ta đuổi kịp, còn chưa thể đuổi về"
Hắn đặt bình trà xuống, nhìn Khương Vô Ưu: "Tam điện hạ cố ý tìm ta, chẳng lẽ chỉ vì nói những chuyện này?"
Lời nàng ta nói đương nhiên là sự thật, nhưng cũng chỉ là nói nhảm. Thắng bại là chuyện vô cùng đơn giản, đến cả bản thân Vương Di Ngô cũng sẽ không tìm bất cứ cớ gì.
Thế là Khương Vô Ưu cười: "Ta nói thẳng vào vấn đề đi. Mạc tiên sinh nhất định muốn ta làm nền cho đủ. Mặc dù hình như làm nền không có tác dụng gì, hơn nữa, ngươi thật giống như đã không kiên nhẫn lắm, nhưng dù sao đó cũng là mưu sĩ thủ tịch của ta, ta cần phải nể mặt hắn. Chúng ta đi hết nghi thức, được chứ?"
Nàng ta thành khẩn như vậy, lại khiến Khương Vọng không có gì có thể phản nàn.
Trong lòng hắn suy nghĩ "Mạc tiên sinh" kia là ai, nhưng không hỏi ra miệng. Lúc này, bộc lộ sự tò mò với Hoa Anh Cung không phải là một lựa chọn tốt.
"Điện hạ, mời nói"
"Ngươi biết bây giờ ngươi nổi danh đến mức nào không?" Khương Vô Ưu hỏi.
"Biết đại khái một chút" Từ đầu đến cuối, Khương Vọng dùng từ rất cẩn thận.
"Sau trận chiến ngày hôm nay, ngươi sẽ càng nổi tiếng, Trọng Huyền Thắng cũng đang cố gắng thao tác theo phương hướng này. Có người khuyên ta nói cho ngươi biết, Trọng Huyền Thắng cần danh tiếng của ngươi để chống lại Trọng Huyền Tuân, giống như đạo lý 'cây cao đón gió lớn. Nhưng ta cự tuyệt. Bởi vì ta biết thật ra ngươi rất thông minh, không thể không rõ ràng tình cảnh của mình. Nói những lời châm ngòi phí công này sẽ khiến người ta sinh ra chán ghét"
Nói đến đây, nàng ta dừng một chút: "Ngươi thấy Tề Quốc thế nào?"
Dường như nàng ta hiểu lầm nguyên nhân Khương Vọng rời khỏi đất Tề lúc này, nhưng Khương Vọng đương nhiên sẽ không giải thích với nàng ta.
Hắn cười khẽ: "Cường quốc trong thiên hạ, đâu cần ta thấy thế nào?"
Khương Vô Ưu ngồi đoan chính, ánh mắt có thần: "Ở đây, sẽ có rất nhiều người nghĩ muốn mời chào ngươi. Nhưng điều Cô muốn nói là, toàn bộ Tề Quốc, không có lựa chọn nào tốt hơn Hoa Anh Cung"
"Tâm tư Khương Vọng đơn giản, chi hiểu tu hành. Từ trước đến nay, ta không quan tâm chuyện về phương diện chính trị, cũng không hiểu gì. Ta thì có thái độ gì, cùng vào cùng ra với Trọng Huyền Thắng mà thôi"
Khương Vọng nhìn nàng ta, dùng từ hòa hoãn, nhưng thái độ rất rõ ràng:
"Lời giống như vậy, ta đã từng đáp lại Cửu điện hạ ở quận Đại Trạch"
Khương Vô Ưu đương nhiên hiểu được ý của hắn.
"Ngươi có rất nhiều phiền phức ở Tề Quốc, ngươi không tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ tới tìm ngươi. Ngươi càng có danh tiếng, phiền phức sẽ chỉ càng ngày càng nhiều. Mà có vài phiền phức, Trọng Huyền Thắng cũng không giải quyết được"
Nàng ta thong dong, tự tin, vô cùng có lực lượng: "Mà Hoa Anh Cung, có thể giúp ngươi tránh đi tất cả những phiền toái này, an tâm tu hành. Tài nguyên ngươi được hưởng thụ cũng nhất định là cấp cao nhất, không kém bất cứ ai"
"Những phiền toái này, ta không dám miễn. Bởi vì những thứ này, ta dùng nhiều tâm, tốt xấu còn có thể ứng phó, mà có chút phiền phức, ta nghĩ cũng không dám nghĩ" Khương Vọng nói, liền định lúc này cáo từ.
"Điều kiện này hữu hiệu lâu dài, ngươi có thể suy tính nhiều hơn chút, không cần quyết định vội vàng. Bản cung đang đặt cược cho tương lai của ngươi. Cổng của Hoa Anh Cung luôn rộng mở vì ngươi. Mặt khác, vì bày tỏ thành ý, bản cung cho ngươi một lời nhắc nhở"
"Xin lắng tai nghe"
"Cẩn thận... Thanh Thạch Cung"
Khương Vô Ưu nói xong, cười một cách khó hiểu, đứng dậy nghênh ngang rời đi.
Khương Vọng ngồi tại chỗ, chỉ hoài nghi nhíu mày, không lộ ra tâm tình.
Trong số các hoàng tử của Khương thị Đại Tề, Khương Vô Dung kia thì không cần phải nhắc đến. Trong bốn hoàng tử, hoàng nữ có hi vọng cướp đoạt long đình nhất, hiện tại chỉ còn một Khương Vô Hoa là hắn chưa nhìn thấy, Khương Vô Khí rộng lượng, Khương Vô Ưu khí khái hào hùng, đều rất có khí thế vương giả. Trái lại, chỉ có Khương Vô Tà giống như thiếu gia ăn chơi sa vào sắc đẹp.
Hắn không biết mục đích Khương Vô Ưu bất ngờ nói ra câu này là gì.
Nhưng hắn biết, một biểu cảm, một ánh mắt của hắn rất có thể cho đối phương đáp án, cho nên hắn không lộ ra vẻ gì.
Hứa Phóng do hắn và Trọng Huyền Thắng đích thân đi tìm, thuộc hạ Thất Chỉ đã đi tìm người trước đó cũng đã tự sát. Ngoài hắn và Trọng Huyền Thắng, không thể có người nào biết.
Đương nhiên, nếu đẩy ngược lại từ kết quả, Trọng Huyền Thắng quả thật không thoát khỏi hiềm nghi được.
Nhưng phế thái tử Khương Vô Lượng bị cầm tù trong Thanh Thạch Cung, nhiều năm như vậy chưa hề bước ra một bước. Theo lý thuyết, hắn ta không tồn tại uy hiếp với bất cứ người nào mới đúng, có gì có thể cẩn thận?
Khương Vô Ưu thật sự đang nhắc nhở, hay đang xác nhận chuyện gì?
Hay là làm một trong những người thừa kế hoàng vị, nàng ta muốn mượn tay Trọng Huyền Thắng, thăm dò Khương Vô Lượng lần nữa?
Khương Vọng mơ hồ cảm thấy, lần này Khương Vô Ưu đến đây, mời chào chỉ là tiện tay mà làm.
Một câu nói sau cùng mới là mục đích của nàng ta.