Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 843 - Chương 843: Lão Gia, Đã Xảy Ra Chuyện Gì Sao?

Chương 843: Lão gia, đã xảy ra chuyện gì sao?

Doãn Quan hình như cảm thấy rất thú vị, nhẹ giọng cười nói: "Ta tìm ngươi, cũng phải được ngươi đồng ý thì mới được"

"Còn về sau này..."

Y nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thì đợi sau này hãy nói."

Có tài nguyên của Tứ Hải thương minh, có quan hệ với Trọng Huyền gia, đội buôn Đức Thịnh phát triển ở địa phương không tồi. Trấn Phủ Sứ ba quận ở đất Dương bây giờ sẽ không ai muốn đắc tội với Trọng Huyền Thắng.

Sau chiến tranh, trăm điều cải cách, dân chúng đất Dương dùng thân phận người dân Tề quốc bắt đầu cuộc sống lớn, đội buôn Đức Thịnh cũng theo đó mà trưởng thành.

Nói đội buôn Đức Thịnh là đội buôn đứng đầu đất Dương hiện tại, coi như danh xứng với thực. Đất Dương vốn dĩ không có đội buôn lớn, mọi mặt kinh tế văn hóa đều đã bị đồng hóa nhiều năm, cho nên mới phải có một trận chiến xảy ra. Sau khi tông miếu Dương thị bị hủy, căn bản không hề xảy ra các cuộc khởi nghĩa.

Phạm vi hoạt động của đội buôn Đức Thịnh vẫn luôn ở đất Dương, Trọng Huyền Thắng khống chế phạm vi rất cẩn thận, một khi đội buôn Đức Thịnh làm ăn vượt ra ngoài đất Dương, bắt đầu mở rộng trong Tề quốc thì việc hợp tác với Tứ Hải thương minh sẽ lập tức thất bại.

Khó khăn lắm mới chờ được thương hội Tụ Bảo ngã ngựa, Tứ Hải thương minh tuyệt đối không hề muốn bồi dưỡng nên một đối thủ có thế lực tương đương.

Cho nên khai thác thương lộ bên ngoài cũng là chuyện đương nhiên.

Không dừng lại chỉ ở đất Dương mà đội buôn Đức Thịnh còn thường xuyên buôn bán ở Dung quốc phía bắc và thủ đô Trịnh quốc.

Sở dĩ chọn đội buôn ở Dung quốc này cũng chỉ vì nó vừa lúc lên đường mà thôi. Khương Vọng không muốn để lại bất kỳ dấu vết hành động nào, chỉ muốn nó được xem như một lần khảo sát mà "Đông gia" nổi hứng lên làm mà thôi.

Trước khi rời đi, Khương Vọng nói với Hướng Tiền và Độc Cô Tiểu.

"Hướng Tiền, ta có một ít việc muốn làm, cho nên đi trước một bước. Ngày mai ngươi hằng lên đường, chúng ta gặp lại ở Trịnh quốc."

Bọn họ đã nói sẽ cùng nhau lên đường.

"Chuyện gì? Ta không giúp được gì sao?" Hướng Tiền có chút bất mãn hỏi.

Khương Vọng cười nói: "Ta nhận ủy thác của người khác, phải đi một chuyến đến Huyền Không Tự. Ngươi có muốn đi cùng không?"

"Ặc, vậy thì làm theo lời ngươi nói đi" Hướng Tiền lập tức đồng ý.

Sư phụ y năm đó thử kiếm ở Huyền Không Tự, đánh bại thủ tọa viện Hàng Long thiền sư Khổ Bệnh, uy phong thì đúng là uy phong, nhưng có lẽ Huyền Không Tự sẽ không có thái độ tốt đẹp gì đối với y.

"Không còn chuyện gì nữa. Ngươi đi ngủ đi, ta nói với Tiểu Tiểu hai câu" Khương Vọng bắt đầu đuổi người.

"Nói gì vậy chứ, đang là ban ngày đó! Giống như ta ngoại trừ ngủ ra thì chẳng có việc gì làm vậy."

Hướng Tiền vừa oán trách vừa đi ra ngoài.

Mặc dù y quả thật ngoại trừ ngủ ra thì cũng chẳng có chuyện gì để làm, nhưng mà lúc này quả thật y không muốn ngủ.

Chỉ là sắp phải rời khỏi trấn Thanh Dương rồi, cũng không biết phải đi bao lâu, cho nên y muốn đi thăm một số "người quen cũ".

Trấn sảnh có rất nhiều người biết, chính sự mỗi ngày của "Hướng gia" chính là uống rượu và ngủ, nhưng mà còn có một việc y vẫn luôn kiên trì. Cứ mỗi năm ngày, y sẽ đến trước mộ phần nhỏ bên ngoài trấn ngồi một lúc. Không mang theo bất cứ đồ cúng tế nào, chỉ đem theo một cái trứng gà luộc.

Đợi đến khi bóng dáng Hướng Tiền bước ra khỏi tiểu viện, Khương Vọng mới nói với Tiểu Tiểu: "Ngươi tạm thời buông bỏ sự vụ trong trấn, về quê cũ một chuyến đi. Chờ mấy ngày nữa lại trở À1» Ve€.

Sở dĩ Khương Vọng để Hướng Tiền đến Trịnh quốc chờ, chuyện Huyền Không Tự chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Hắn chỉ không muốn để Hướng Tiền theo hắn mạo hiểm. Chuyện hắn đã đồng ý với Doãn Quan chỉ là chuyện của một mình hắn, không thể để bằng hữu đi theo mạo hiểm cùng hắn.

Nếu như sóng yên biển lặng, bọn họ tự nhiên sẽ tụ hội ở Trịnh quốc sau đó đi cùng nhau. Nhưng nếu có chuyện không may xảy ra, chờ đến khi Hướng Tiền ở Trịnh quốc biết được, cũng sẽ tự sắp xếp được cho mình.

Bây giờ điều Độc Cô Tiểu đi cũng vì như vậy.

Nhưng nếu xảy ra tình hình xấu nhất, Doãn Quan không thể chạy thoát, chuyện hắn che giấu giúp Doãn Quan cũng sẽ bị bại lộ, vậy thì những người liên quan đến hắn ở trấn Thanh Dương chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Loại chuyện này chưa chắc sẽ xảy ra nhưng vẫn phải chuẩn bị trước. Nếu không thì cũng hơi thiếu trách nhiệm. Những người này bởi vì tin tưởng hắn nên mới làm việc ở đây. Hắn cũng không thể tự mình gây họa mà để cho bọn họ phải gánh hiểm nguy.

Nhưng thật ra không cần lo lắng cho Trọng Huyền Thắng. Hắn ta bây giờ ở Trọng Huyền gia đã không còn đối thủ, Khương Vọng chỉ cần không khai ra chuyện giúp cho Doãn Quan xâm nhập "Không có chuyện gì, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ là ta cảm thấy, đã lâu rồi ngươi chưa về thăm quê, cũng nên về xem qua một chút. Lĩnh nhiều bạc một chút, áo gấm về quê một chuyến đi" Khương Vọng nói: "Ta nhớ cha mẹ ngươi vẫn còn sống, trước kia mở một tiệm may phải không?"

Về quá khứ của Độc Cô Tiểu, bởi vì sợ nàng ta đau lòng nên Khương Vọng từ trước đến nay đều chưa từng hỏi kỹ. Chỉ mơ hồ nhớ rằng Độc Cô Tiểu có nói qua, cho nên không chắc chắn lắm.

""Nô biết rồi." Độc Cô Tiểu đáp, mặc dù trên mặt nàng ta rõ ràng không muốn.

Nàng ta không thể nào từ chối yêu cầu của Khương Vọng.

Còn Khương Vọng cũng sẽ vĩnh viễn không biết rằng.

Thật ra "cha mẹ" của nàng ta đã sớm mất rồi.

Nói chính xác hơn chính là cha dượng và mẹ đẻ của nàng ta.

Người cha mở tiệm may kia của nàng, năm xưa bị bệnh nặng rồi chết. Mẹ nàng ta mang theo nàng ta tái giá.

Cha dượng nát rượu, mỗi lần uống say đều đánh chửi mẹ con nàng ta. Mẹ nàng ta nhu nhược, không dám giận cũng chẳng dám nói lời nào. Nàng ta cũng chỉ đành đi theo chịu khổ. Cuộc sống của họ sống không bằng chết, mỗi ngày nàng ta đều không biết đã trôi qua như thế nào.

Sau đó "cha dượng" kia liền bởi vì ba lượng bạc mà bán nàng ta đi, thật ra nàng ta lại rất vui, cho rằng cuối cùng cũng không cần bị đánh nữa.

Sau đó thì đến khu vực khai thác mỏ, gặp được tu sĩ nói muốn chăm sóc nàng ta kia, khiến cho nàng ta có thể chạm đến hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng mà một ngày nọ tu sĩ kia liền đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa.

Lại sau đó, Cát Hằng liền ngang ngược đem nàng ta đi...

Bình Luận (0)
Comment